Phu Quân Ngốc Vậy Mà Là Đại Tướng Quân - Chương 50 - Mua, Đều Mua Hết
Tư An đi dạo một vòng, từ xa cô thấy một người phụ nữ đang rượt một con ngỗng, trong tay còn cầm một cây đao, vừa đuổi vừa hô.
– Tiểu Tảo, ngươi đứng lại cho ta, ta mua vợ cho ngươi, mỗi ngày ngươi
còn chạy ra bên ngoài nhiều gấp đôi lúc trước? Ta bắt ngươi được ta liền giật sạch lông của ngươi.
Theo sau tiếng người phụ nữ là tiếng của một con ngỗng lông trắng kêu lớn, còn lạch bạch chạy.
Người dân như đã quen cảnh này, còn né qua một bên cho bọn họ chạy.
Có người còn trêu chọc.
– Tiểu Tảo lại chạy ra ngoài kiếm cô nương nhà nào à? Đã lấy vợ rồi mà còn không yên phận đây là muốn lấy thêm thiếp đi?
Tiếng nói này vừa dứt liền vang lên một trận cười, Tư An cũng không nhịn được môi liền nhếch lên một đường cong.
Cô muốn quay người đến chỗ Cố Ngôn đang mua bánh bao súp, liền thấy con ngỗng hướng tới phía Tư An mà chạy tới.
Cô né qua phải nó liền hướng bên phải mà chạy.
Tư An thấy nó sắp chạy tới gần, con ngỗng còn muốn đâm thẳng vào cô.
Tư An liền theo bản năng mà chạy.
– Ngươi, ngươi chạy theo ta làm cái gì chứ? Chủ ngươi đuổi ngươi, ngươi lại đuổi theo ta làm cái gì?
Cô khóc không ra nước mắt:” Ta là nữ nhân đã có phu quân, ngươi đừng chạy theo ta.”
Con ngỗng như muốn nói thứ gì, mà kêu đáp trả lại.
Tư An chạy con ngỗng phía sau chạy theo, sau lưng con ngỗng là một người phụ nữ cầm đao dí theo.
Loạn đến một đoàn.
Tư An:” Cố Ngôn, mau cứu ta.”
Lúc hắn quay người lại chỉ thấy ba người đang chơi đuổi bắt, mà chạy vòng
vòng, Cố Ngôn không nói lời nào chờ con ngỗng chạy hết một vòng ngang
qua liền nắm lấy hai cánh của nó.
Con ngỗng đột ngột bị nắm lấy
cánh liền kêu mấy tiếng, hung hãn mà muốn tấn công hắn, nhưng nó vừa
thấy người nhấc nó lên không trung là Cố Ngôn thì liền ngoan ngoãn co
rúm, một tiếng kêu cũng không dám kêu.
Con ngỗng này rất khôn, nên người phụ nữ lúc nãy mới giữ lại làm giống, nó cũng biết người nào nên
chạm người nào không nên, đây chính là linh tính của một con ngỗng.
Ở kinh thành người dân đều biết đến Cố Ngôn, hắn lập không ít chuyến
công, danh tiếng vang xa nhưng những thứ làm những cô nương khác chú ý
chính là Cố Ngôn vẫn chưa có thê tử.
Lúc hắn trở về kinh thành có
không ít cô nương cố tình trang điểm lộng lẫy đứng lẫn trong đám đông
chỉ mong được hắn liếc mắt đến.
Bọn họ không cần làm chính thất,
cho dù nạp làm thiếp thôi cũng được, như vậy thôi đã đủ rạng rỡ tổ tông, về nhà cũng có thể hất mặt lên trời, hai tiếng thiếu phu nhân Cố nghe
cũng rất oai, đừng nói đến nạp thiếp, liếc bọn họ một cái Cố Ngôn cũng
không làm, viển cảnh tốt đẹp vẽ chưa được bao lâu liền bị dập tắt còn bị hất cho một gáo nước lạnh.
Mọi người nhìn thấy Cố Ngôn liền hô một tiếng Cố đại tướng quân.
Hắn chỉ gật đầu, thấy người phụ nữ dừng trước mặt mình, Cố Ngôn đem con ngỗng trong tay giao lại cho y.
– Con ngỗng này rất thích những cô nương?
Người phụ nữ thấy Cố Ngôn liền niềm nở lên tiếng:” Đúng vậy a, con ngỗng này
thường xuyên chạy trêu chọc những cô nương, đoán chừng những cô nương ở
kinh thành đều sợ bị nó rượt nên muốn đi đến cảng cũng phải đi đường
vòng.”
Cố Ngôn hơi nhướng mày:” Ở chỗ ta có nuôi một con ngỗng, không rõ là đực hay cái nhưng rất hãn có thể trị được, nếu muốn thẩm cứ đem đến
chỗ ta.”
Người phụ nữ nghe vậy liền vui mừng ra mặt, hùa theo mà
hù doạ nó một phen:” Được, nếu trở về nó còn lén chạy ra bên ngoài chơi, ta nhất định sẽ đem đến nhờ ngài xử lí.”
Cố Ngôn đây chính là nói thật, nhưng người phụ nữ lại nghĩ hắn chỉ muốn hù doạ, tuy Cố Ngôn
không nuôi ngỗng nhưng đều là động vật, hắn có thể nhờ Tiểu Hắc, Tiểu Hổ giúp đỡ một chút.
Tư An chống eo thở hổn hển bên cạnh Tư An.
Người phụ nữ kẹp con ngỗng dưới cánh tay:” Vị cô nương này có sao hay không?
Tiểu Tảo thấy cô nương nào vừa mắt liền muốn đuổi theo người đó, ngươi
không sao chứ?”
Tư An quơ tay ý bảo không sao, đã rất lâu rồi cô
mới dùng hết sức mà chạy như vậy, hiện tại muốn nói chuyện cũng không
nói ra hơi nào.
Chạy như vậy đột nhiên làm Tư An nhớ tới hồi đi
học, bởi vì trễ xe buýt mà cô chạy theo để kêu bác tài dừng xe, lúc Tư
An lên được xe, tim cô theo đó mà muốn ngừng đập.
Hiện tại lớn
tuổi hơn với lúc trước nhiều lắm, mỗi ngày ngoài nghiên cứu ra, căn bản
Tư An không vận động nhiều, xương cũng lỏng lẽo, hiện tại đột nhiên chạy với cường độ cao.
Tư An còn có cảm giác tim cô đang nói chuyện với mình.
Nếu Tư An không ngừng chạy, thì nó sẽ ngừng đập.
Người phụ nữ ở lại chắc chắn Tư An không bị sao mới xách cổ con ngỗng li
khai, lúc đi miệng còn vừa mắng con ngỗng, còn hù doạ muốn dùng một đao
chặt đứt cổ nó.
Thấy mọi chuyện ổn thoả mọi người đều tảng ra, nhưng vẫn có ánh mắt vẫn dán chặt lên người Cố Ngôn, đa số đều là nữ nhân.
Bọn họ đã rất lâu rồi mới nhìn thấy Cố đại tướng quân, hiện tại không nhìn nhiều thêm một chút đúng là quá có lỗi với bản thân.
Tư An tất nhiên để ý tới ánh mắt của bọn họ nhìn hắn.
Cô đi lại dùng một tay ôm eo Cố Ngôn kéo lại gần mình.
– Chàng nói mua bánh bao súp cho ta, đi thôi, chúng ta đi dạo thêm một vòng, trở về cùng nhau ăn.
Nhìn qua Tư An không giống một nương tử, mà Cố Ngôn giống nương tử của cô
hơn, bị ôm eo giữa chốn đông người như vậy, hắn không e ngại mà còn đáp
lại lời của cô.
– Được, nàng thích thứ gì, ta liền mua cho nàng.
Tư An nhướng mày:” Thích thứ gì đều mua hết sao?”
Câu này cô nói rất lớn như muốn cho người khác nghe thấy.
Cố Ngôn:” Đúng vậy, đều mua hết.”
Tư An:” Ta thích sạp trâm cài đó, chàng mua hết cho ta được không?”
Cố Ngôn nhìn theo hướng tay Tư An, khoé môi hơi cong cong:” Mua, đều mua hết.”
Cô muốn trêu chọc hắn, lại thấy Cố Ngôn không có kháng cự liền nhàm chán mà buông tay khỏi eo hắn.
– Không mua nữa, mau đi thôi.