Chương 91: Trạc Chi Vũ
Số bạc này là bạc của Tư An thu được từ mứt sơn tra, còn số bạc Cố Ngôn đưa vẫn còn ở trong không gian.
Cố Ngôn đợi thuyền của Liêu Thần di chuyển khỏi bến mới lên xe ngựa di chuyển vào chợ, Cố Ngôn lần này lên huyện là mua hai con ngựa với một thùng xe, hắn mua xong mới cho ngươi đem trở về thôn còn trả thêm mười lăm văn như bạc vận chuyển, hắn rời khỏi chợ gia súc mới đến chợ người.
Chỉ cần bước vào bên trong, đã thấy người bị nhốt ở trong một cái lồng lớn, tay chân đều bị xích lại bộ dáng rất bẩn, Tư An buổi sáng còn muốn lên huyện cùng Cố Ngôn nhưng nghĩ đi nghĩ lại liền không đi, Tư An có đi cũng không dám bước chân vào chợ người, nơi này nhốt người còn đem ra bên ngoài như đang chào hàng để có người vào mua.
Một người hiện đại như Tư An, không nhìn nổi khung cảnh này.
Cố Ngôn đi một lát, đến cuối chợ mới đi vào một cửa tiệm, bên trong đa số đều là những hài tử bị gia đình bán đi.
Thấy hắn, ông chủ nhiệt tình tiếp đón.
– Ngài muốn mua nữ nhân hay nam nhân? Ngài muốn bao nhiêu tuổi ta đều có.
Cố Ngôn:” Ta muốn mua nam hài, tám tới mười hai, ta muốn mua tổng cộng mười người.”
Ông chủ nghe như vậy liền biết hắn là người có tiền, càng rạng rỡ hơn.
Kêu người dẫn hài tử từ độ tuổi Cố Ngôn yêu cầu lên, còn cho xếp một hàng dài để cho hắn dễ lựa chọn.
Ông chủ:” Hài tử tám đến mười hai của cửa hàng ta đều ở đây.”
Cố Ngôn lựa bên trong đám trẻ mười đứa, còn kêu thủ võ theo hắn, đám trẻ tuy không hiểu nhưng vẫn làm theo.
Ông chủ vừa nhìn liền biết, Cố Ngôn mua người về chính là để đào tạo thành cận vệ, mục đích xấu hay tốt ông tất nhiên không biết, cũng không dám hỏi, bởi vì khí tức trên người hắn quá lớn, nơi này của ông vốn dĩ âm u nhưng lúc Cố Ngôn bước vào lại càng âm u hơn mấy phần.
Cố Ngôn chọn mười đứa nhưng chỉ chọn ra được năm đứa trong mười đứa kia, xong mới chọn lại năm đứa khác cũng bắt đầu thủ võ.
Hắn chọn lựa mấy lượt như vậy, mới chọn mua những đứa trẻ xuất sắc nhất trong đám trẻ ở đây.
Tổng cộng là hai trăm lượng.
Cố Ngôn đi một buổi lên huyện đã tiêu hơn hai trăm năm mươi lượng.
Hắn để mười đứa nhóc kia ở trên xe ngựa còn bản thân, thuê một chiếc xe ngựa khác để trở về.
Sân nhà mới rất rộng, vừa vào cổng liền thấy một ngôi nhà gỗ, để cho gia nhân ở, bên trong có năm gian phòng bên ngoài còn có một phòng bếp.
Gian nhà này Tư An xây để cho gia nhân ở, phía sau là một cái xưởng sơn tra.
Nhà của bọn họ ở phía trong phải đi qua vườn đào mới đến gian nhà của bọn họ.
Tư An làm cửa chính là cửa mở ra vào còn những cánh cửa khác trong nhà là cửa kéo, bên trong có bốn phòng, tránh việc có khách đến còn có phòng cho bọn họ nghỉ lại.
Bên ngoài sân đều là bóng cây đào lớn che mát một góc, nhìn qua chính là một cái gia trang, ở giữa giường đào là một hồ nước.
Tiểu Hắc với Tiểu Hổ. Tư An không để trong không gian mà cho ra bên ngoài, hai con hổ này rất ngoan ngoãn hết ăn thì lại nằm ngủ rất ít khi chạy ra khỏi vườn đào.
Lúc đầu người khác đến đều kinh hãi nhưng dần dần cũng không còn e sợ, lâu lâu còn có người gặp Tiểu Hắc nói vài câu với nó, nhưng nó chỉ ngước đầu nhìn lại nằm xuống ngủ tiếp, căn bản không quan tâm, nhưng người kia cũng không để trong lòng.
Mười đứa trẻ kia trở về, Cố Ngôn dùng họ của bản thân đặt tên cho bọn nhóc.
Cố Nhất, Cố Nhị, Cố Tam, Cố Tứ, Cố Ngũ, Cố Lục, Cố Thất, Cố Bát, Cố Cửu, Cố Thập, là đặt tên theo số thứ tự để sau này tiện việc xưng hô, đám nhóc được đặt tên tất nhiên vui mừng, còn hứa sau này nhất định nghe lời của Cố Ngôn với Tư An.
Tư An qua mấy tháng bụng có chút to, nhưng xiêm y quá dày, căn bản không nhìn ra được.
Mỗi ngày Cố Ngôn đều tập luyện cho đám nhóc, buổi sáng trời chưa tỏ đã dậy chạy quanh vừa đào để rèn luyện thể lực, Cố Ngôn chạy trước bọn nhóc chạy theo phía sau, Liêu Thần chạy cuối cùng.
Tư An để Liêu Thần một gian phòng, đám nhóc ở chung một nhà với Liêu Thần, mỗi phòng có năm đứa nhóc, Tiểu Ngọc cũng có một gian phòng riêng, Tiểu Ngọc phụ trách việc nấu nướng, Liêu Thần khi rảnh còn giúp đỡ Tiểu Ngọc rửa rau hay mồi lửa.
Tư An nhàm chán nằm trên giường, cả người như đống bùn nhão.
Buổi sáng cô đến xưởng buổi trưa trở về liền rảnh đến không có việc gì làm, Cố Ngôn không để Tư An làm những việc nặng còn việc nhẹ Tiểu Ngọc cũng không để cô làm.
Thời tiết đã trở lạnh, cô để Cố Ngôn đi đến nhà nữ nhân lúc trước bọn họ thuê may y phục, còn có chăn đệm mùa đông, Cố Ngôn theo lệnh Tư An đem theo đám nhóc đến lấy, sẵn để bọn chúng làm quen với những người trong thôn, nếu chỉ biết mọi ngóc ngách trong nhà bọn họ thì cũng vô dụng, đường trong thôn cũng phải nhớ hết.
Tư An nằm bên trên giường nhìn ra bên ngoài sân.
Trạc chi vũ* mưa cứ rơi lất phất ở bên ngoài, trong phòng lại rất ấm áp, bởi vì cửa sổ làm bằng kính nên nhìn ra ngoài rất rõ, Tư An cho người xây thêm một tầng trên, tầng này là phòng của bọn họ.
Tuy rộng lớn nhưng không trống trãi, phía dưới sàn Tư An cho người may một tấm thảm bằng bông rất lớn, khi trời nóng có thể nằm dưới sàn mà ngủ trưa nhưng gần đây mỗi ngày đều mưa, mưa không lớn thì nhỏ nếu ngủ dưới sàn chắc chắn sẽ bị cảm mạo.
Cố Bân trong ngục mỗi ngày đều trong chờ có người đến cứu y ra, Cố Bân ở đây bị đánh không ít, y chính là chỗ để quản ngục trút giận lên, những người khác tuy đãi ngộ không tốt, thức ăn không ngon, so với Cố Bân thì không có gì khác nhau nhưng bọn họ không bị đánh như y, cách hai ngày Cố Bân lại bị bọn họ trút giận lên, trên người đều là vết thương lớn nhỏ đan chéo lên nhau.
Tiền thị bên kia mấy hôm trước bị trượt ngã dưới suối, chân bị bong gân, lưng còn đập vào một tảng đá làm vết thương lúc trước hở miệng, nếu không phải người dân phát hiện mà dìu Tiền Thị trở về chỉ sợ bà ở bên ngoài đến ngày mai mới có người đến giúp đỡ bà.
…Lời tác giả…
Trước khi hoàn tôi phải cho gia đình Tiền thị nếm đủ mới hoàn chứ