Chương 89: Lợi Hại
Nếu là những gia đình khác, chính thê sẽ là người làm chủ hôn, trừ khi không có chính thê, phụ thân với mương cũng không còn mới đến nhờ lí chính hay tộc trưởng, nhưng Lão Cố cảm thấy càng nhiều người làm chủ hôn cho ông, hai người sẽ nhận được nhiều lời chúc phúc hơn.
Cố Khiêm không ra khỏi phòng Lão Cố cũng không để ý đến, y ở trong phòng cũng rất tốt tránh làm hai bên ngượng ngùng.
Hai người làm lễ xong, Thuỵ An vào phòng trước để chờ Lão Cố mở khăn voan, chẳng qua người trong thôn có chút tiếc nuối khi không nhìn thấy được mặt thê tử ông, nhưng dáng người với giọng nói không tồi, còn rất nhã nhặn không phải giọng nói choang choang như Tiền Thị.
Nhìn qua liền biết là người có học thức, người như vậy lại đồng ý gả cho Lão Cố, xem như nửa đời sau ông thật có phúc.
Lão Cố nghe khen đến nở mặt mày, đối với thê tử này càng yêu thích hơn.
Vết thương trên người Tiền Thị gần đây đã trở nặng, bởi vì trời lạnh vết thương vẫn hở miệng, vừa đau lại rát, Tiền thị tối nào cũng tỉnh giấc vì đau.
Từ hôm đó đến nay không có đêm nào bà được ngủ thẳng giấc đến sáng, có kêu đại phu về xem, đại phu cũng chỉ cho thuốc bôi rồi uống, còn dặn chú ý tư thế ngủ, lúc đi cũng phải nhẹ nhàng nếu vết thương bị hở miệng lần nữa, phỏng chừng sẽ trở nặng, hiện tại thời tiết đang trở lạnh, nếu trở nặng chỉ sợ rất khó cứu chữa.
Vết thương phải hơ dao lên lửa mà cắt đi phần thịt kia, Tiền thị nghe đến đây mặt liền tái mét, nhưng trải qua một trận ồn ào với khấc cái kia, bà còn ngã rất nặng, vết thương đã sớm bị hở miệng, Tiền thị có chút lo sợ mà đến nay vẫn chưa dám mời đại phu đến.
Lúc trước nếu không động đến vết thương thì sẽ không đau còn hiện tại chỉ cần hít một ngụm khí cũng động đến vết thương phía sau.
Lão Cố bên ngoài uống đến say khước, đi chân này đá chân kia mà loạng choạng đi vào phòng.
Thuỵ An ngồi đã gần một canh giờ, bởi vì đội khăn voan nên tầm mắt bị che khuất, Thuỵ An chỉ nghe tiếng kót két của cửa gỗ.
Lão Cố vừa vào bên trong, đã gấp gáp đóng cửa lại, trên bàn đặt một cái khay, bên trên có một cái cây dài được làm bằng gỗ được mài bóng, dùng để gỡ khăn voan xuống.
Lão Cố đem cây gỗ lên tiến lại gần Thuỵ An, dùng cây gỗ mà gỡ khăn xuống.
Đây vẫn là lần đầu tiên hai người nhìn thấy nhau gần như vậy, lần cuối cùng hai người gặp nhau đến bây giờ vẫn chưa gặp lại nhau lần nào, đến cơ hội tiếp xúc cũng không có, nhưng trong lòng Lão Cố lại cảm thấy rất yêu thích Thuỵ An.
Thuỵ An thấy Lão Cố dừng ánh mắt trên khuôn mặt của y lâu như vậy, lại có chút ngượng ngùng, hai má hơi ửng đỏ.
– Chàng sao lại nhìn ta như vậy.
Thuỵ An thấy Lão Cố không trả lời còn tưởng mặt bản thân bị dính thứ gì còn rất xấu xí mà muốn đứng dậy xem gương.
– Có phải mặt ta dính gì không?
Lão Cố thấy Thuỵ An hoảng loạn liền nắm lấy tay y.
– Không có, ta cảm thấy nàng rất xinh đẹp.
Tiền thị một đêm ngủ bên ngoài nhà củi, nhà củi hở trước hở sau tối gió lại lùa vào càng thống khổ hơn.
Buổi sáng Lão Cố mở cửa cho Tiền thị, còn có Thuỵ An, phía sau là một người nữ nhân khác.
Thuỵ An:” Người này là Ái Ly sau này là người chăm sóc cho tỷ, tỷ yên tâm, bạc của những người này ta sẽ trả.”
Tiền thị vừa nhìn thấy Thuỵ An tâm trạng đã không tốt hiện tại càng bất ổn hơn, nhưng Thuỵ An kêu một tiếng tỷ, bà không thể không nhận, nếu không người ngoài sẽ nói bà như thế nào?
Nhưng vì y mà Tiền thị một đêm ngủ ở nhà củi, bà vốn dĩ không thích y hiện tại càng không thích.
Thuỵ An thuê một người chăm sóc Tiền thị còn một người thuê giặt y phục với nấu cơm, chuyện trong nhà đều giao cho người đó.
Thuỵ An thuê người chăm sóc Tiền thị gần một tháng, Cố Khiêm không tiếp xúc với y quá nhiều, ngoại trừ lúc đi ra đi vào chạm mặt, Thuỵ An nói vài câu, Cố Khiêm trả lời qua loa, ngoài ra hai người rất ít nói chuyện với nhau.
Buổi trưa Thuỵ An đều mang cơm ra ngoài ruộng cho Lão Cố, có hôm còn ngồi bồi ông ăn.
Lão Cố càng cảm thấy yêu thích Thuỵ An.
Ông gần đây đều ngủ cùng với Thuỵ An, mặc kệ Tiền thị bên kia nháo thế nào, một cái liếc mắt Lão Cố cũng lười nhìn Tiền thị, huống hồ là ngủ cùng.
Thuỵ An gặp người dân trong thôn, đều vui vẻ chào hỏi có thức ăn cũng đem qua cho bọn họ, khác xa với Tiền thị, nên rất được lòng người dân trong thôn.
Tiền thị bị phu quân lạnh nhạt, người trong thôn đến một người cũng không đứng về phía bà, Tiền thị lại càng ghen ghét Thuỵ An.
Nếu không có việc gì bà đều tìm cách gây khó dễ cho y, vậy mà Thuỵ An một cái cau mày cũng không có, Tiền thị quả thật muốn nhìn thấy nữ nhân này giả vờ được bao lâu.
Buổi sáng Cố Khiêm đã lên huyện đến học đường học, thời gian cấp bách trời vừa tỏ Cố Khiêm đã xuất phát đi lên huyện.
Buổi tối ở trong phòng, Thuỵ An ngồi trên bàn gãy bàn tính gỗ, Lão Cố ngồi uống trà bên cạnh, trước mặt là một đĩa bánh ngọt tự tay Thuỵ An làm.
Lão Cố thích nhất là bánh quy hạnh nhân do Thuỵ An làm.
Thuỵ An không biết nghĩ đến thứ gì mà đột nhiên bàn tính cũng không gãy nữa.
– Chúng ta mua đất đi.
– Sao đột nhiên nàng lại muốn mua đất?
– Ta muốn ở riêng, nên muốn mấy mảnh đất ruộng để dựng nhà.
Thuỵ An nói tới đây, giọng lại có phần tuổi thân.
– Ta vốn xem Tiền thị là tỷ tỷ, dù sao tỷ ấy cũng chăm sóc cho chàng trước ta nhiều lắm, ta bởi vì lo cho vết thương trên người tỷ ấy nên mới xuất bạc thuê nha hoàn chăm sóc, chàng nói xem, từ lúc gả cho chàng đã hơn một tháng, ta làm gì đắc tội tỷ ấy? Mỗi ngày đều tìm cớ mắng ta.
Thuỵ An nói đến đây liền khóc thút thít.
Lão Cố nhìn thấy nước mắt Thuỵ An liền hoảng loạn, mà đưa tay đặt nhẹ lên tay Thuỵ An mà vỗ nhẹ.
– Được, ngày mai ta đến lí chính hỏi mua đất, vị trí nhà ở đâu đều do nàng quyết định.
Thuỵ An nghe vậy thì lắc đầu:” Chàng là đương gia, nhà ở đâu, do chàng quyết.”
Thuỵ An biết co biết dũi nên càng làm Lão Cố yêu thương, không phải như Tiền thị, tính cách quá mạnh mẽ lại có phần muốn lấn át người khác.
Ngày hôm sau Lão Cố sáng sớm đã đến lí chính hỏi mua đất, chuyện này đồn ra bên ngoài, người trong thôn đều cảm thấy từ lúc Thuỵ An gả qua đây, Lão Cố làm ăn rất phát tài, thuê một lúc hai nha hoàn khỏi nói có bao nhiêu tốn kém, vậy mà hiện tại còn muốn mua đất cất nhà.
Tư An bên kia nghe được chuyện này từ miệng Tuyền thị, lại cảm thấy Thuỵ An này rất cao tay.
Gả qua chưa được bao lâu lại khiến Lão Cố yêu thích như vậy.
Quả thật nữ nhân biết giá trị của bản thân nằm ở đâu mà tận dụng mới chính là lợi hại nhất.