Chương 81: Sau này là người một nhà
- Trang Chủ
- Phu Quân Ngốc Vậy Mà Là Đại Tướng Quân - Ngã Tồn Tử
- Chương 81: Sau này là người một nhà
Tư An nhấp một ngụm trà mới hỏi rõ sự tình, mà kéo khoé môi lên:” Ngươi mau chuyển lời cho chủ nhân của ngươi, ngày kia nếu có thời gian ta muốn hẹn y cùng nhau đi ăn, chẳng phải sau này là người một nhà hay sao? Nên làm thân trước cũng không có gì bất lợi, ngày kia hẹn chủ nhân của ngươi ở tửu lầu lớn nhất của kinh thành.”
Ly Ân nhìn bộ dáng như không có chuyện gì của Tư An trong lòng không biết vì sao dâng lên một cổ cảm giác quái dị, như lời lúc nãy vừa thật lại vừa không thật.
Ly Ân:” Phu nhân đã suy nghĩ rồi? Nhưng em cảm thấy việc này có chút cấp bách, người nên suy nghĩ lại, coi như em cầu xin phu nhân hãy suy nghĩ.”
Không biết vì sao nhìn Ly Ân lúc này, cô lại có cảm giác nhìn thấy bản thân mười mấy năm trước lúc còn học cấp ba, chạy đến cầu xin giáo viên cho kiểm tra lại, bộ dáng khẩn cầu cũng thật giống Ly Ân, nhưng chẳng qua Tư An đến cầu xin như vậy, cho dù không cho kiểm tra lại cũng không vấn đề gì, còn Ly Ân là thật lòng mong cô suy nghĩ lại.
Tư An cong cong khoé môi, lấy một cái bánh dừa đậu đỏ đặt trước mặt Ly Ân.
– Ngươi không thể nán lại quá lâu, Hinh Nhi biết ngươi đến đây gặp ta, nhất định sẽ đánh ngươi, ăn xong mau trở về đi thôi, ta xem Tiểu Ngọc như muội muội, nếu Tiểu Ngọc gọi ngươi một tiếng tỷ, ta cũng sẽ coi ngươi là tỷ muội, sau này có việc cứ đến tìm ta, giúp được ta tất nhiên sẽ giúp.
Ly Ân không nán lại quá lâu uống hết một tách trà đã li khai.
Ly Ân lúc rời đi trên đường còn xém tông người khác, bộ dáng vẫn có chút thờ thẩn, lúc nãy do cơ thể Ly Ân quá lạnh nên mới có phản ứng tìm kiếm hơi ấm đổ vào bụng, Tư An nói xem y như tỷ muội, Ly Ân vẫn chưa hoàn hồn được.
Trước giờ y chưa từng được đối đãi tốt đây vẫn là lần đầu tiên Ly Ân được ăn bánh ngon như vậy còn có trà gừng để uống, lúc bản thân y chưa vào Hinh Gia, cuộc sống cũng rất khổ cực, đến năm mười bốn tuổi cuộc sống chỉ có khổ hơn.
Năm mười bốn Ly Ân ký giấy bán mình để lấy bạc lo cho phụ thân trị bệnh, nương y đã qua đời từ lúc Ly Ân còn rất nhỏ, từ nhỏ y đã sống cùng với phụ thân hai người đều nương tựa vô nhau mà sống, đến lúc phụ thân bị bệnh nặng không thể rời khỏi giường trong nhà cũng không còn đồng bạc nào, đến một lon gạo vẫn còn thiếu nhà bên cạnh, Ly Ân chạy đi mượn bạc nhưng những người khác đều không cho còn nói nhà nghèo như vậy, mượn bạc bao giờ mới có bạc trả?
Thời gian cấp bách nếu không chữa trị, chỉ sợ phụ thân của y không thể sống qua hai tuần trăng, lúc nghe tin gia cảnh nhà Ly Ân như vậy, trong thôn có một bà mối đến, nói bà có thể cho y mượn bạc nhưng bạc này không phải của bà, thôn bên cạnh có một nam nhân muốn nạp thêm thiếp người đó nhìn trúng nhan sắc của Ly Ân nên muốn ra tay giúp đỡ, Ly Ân lúc đầu còn do dự, dù sao chuyện này cũng là chuyện hệ trọng cả đời, không thể tuỳ tiện quyết định.
Ly Ân dò hỏi một lúc mới biết người này còn lớn hơn phụ thân y hai tuổi, trong nhà cũng có năm vị thiếp thất, năm hài tử, hài tử lớn nhất đã hai mươi còn lớn hơn Ly Ân đến sáu tuổi, tuy hiện tại rất cần bạc nhưng không thể đem cuộc sống cả đời giao cho bọn họ, bà mối thấy Ly Ân không đồng ý cũng không ép buộc còn nói nếu không có bạc xoay thì cứ chạy đến bán mình ở chợ người, còn nhỏ tuổi bạc kiếm được càng nhiều.
Ly Ân lúc đó đành hết cách mà đi bán mình lấy bạc chữa bệnh cho phụ thân, nhưng cuối cùng ông vẫn không thể qua khỏi, chỉ kéo dài được thêm một tháng.
Y lấy số bạc còn lại lo ma chay cho phụ thân xong mới đi đến chợ người giao bản thân cho bọn họ.
Sau đó được Hinh Nhi mua về.
Ly Ân bây giờ chỉ muốn tích góp bạc để chuộc thân, nhưng nói là như vậy hiện tại số bạc chuộc thân kia đã ba bốn trăm lượng, vượt ngoài khả năng của Ly Ân.
Y vừa đi, Tư An đã cho gọi Lão Tống vào, kêu người đến y quán bốc một phương thuốc ngủ, dạo gần đây Tư An ăn không ngon miệng ngủ cũng không thẳng giấc, còn kêu Lão Tống cho người kê một ít xuân dược vào bên trong, đã lâu rồi cô mới gặp lại Cố Ngôn, đêm nay cho dù mệt mỏi cũng không thể làm hắn mất hứng.
Lão Tống tuy cảm thấy có chút không đúng nhưng vẫn nghe theo lệnh của Tư An.
Cô dùng tay bóc một miếng bánh dừa đậu đỏ bỏ vào miệng, hai mắt híp lại bộ dáng rất thoả mãn.
Nhìn Tư An lúc này không giống như là người mất ngủ ăn không ngon miệng, ngược lại còn có da có thịt hơn trước một chút.
Tư An ăn xong liền đi kiếm một cái ô để che, đi ra khỏi phủ.
Đường đất nên có không ít bùn lầy nhưng tâm trạng Tư An hiện tại rất tốt, đi một lúc cô đi đến bến cảng, bến cảng buổi trưa rất vắng không có một bóng người, mọi hoạt động đánh bắt hay thuyền ra vào cảng cũng ngừng, xung quanh rất yên ắng, Tư An chỉ thấy một nữ nhân ngồi trên mũi thuyền, hai chân đung đua bộ dáng không phải muốn ngắm nhìn khung cảnh biển mà là tuyệt vọng, muốn gieo mình xuống biển.
Tư An đi tới, chỉ đứng nhìn sóng biển đập vào, từng đợt sóng này lại đến sóng khác.
Người nữ nhân thấy Tư An không biết vì thuận miệng hay thật sự muốn hỏi, nói:” Gió lạnh như vậy, ngươi lại mặc phong phanh, không sợ bị cảm mạo?”
Tư An nhìn người nữ nhân:” Ngươi cũng mặc phong phanh, không sợ bị cảm mạo?”
Nữ nhân nhìn Tư An, lại nhẻo miệng cười:” Không sợ, ta chính là muốn hứng gió lạnh để bị cảm mạo, chỉ muốn bị bệnh thật nặng, nếu không chết ngạt vì nước cũng không dễ chịu.”
Tuy nữ nhân phía trước mặt cười nhưng nụ cười không mang vui vẻ mà chính là chua xót, Tư An không biết nghĩ tới thứ gì, nhìn ngó một lúc mới thấy đường đi lên thuyền, Tư An đi lên ngồi bên cạnh nữ nhân.
– Sống là việc khó khăn nhất trên đời, nhưng chúng ta vẫn đang cố gắng, ngươi sống đến tuổi này rồi, không thể tiếp tục được sao?