Chương 67: Lí chính mau tiến lên nghe đọc thánh chỉ
- Trang Chủ
- Phu Quân Ngốc Vậy Mà Là Đại Tướng Quân - Ngã Tồn Tử
- Chương 67: Lí chính mau tiến lên nghe đọc thánh chỉ
Chuyện Tiền thị muốn lấy thêm thê tử cho Cố Ngôn, đã truyền đi khắp thôn, chuyện này liền trở thành chủ đề nói chuyện khi tụ họp lại của nữ nhân, có người nói bà ấu trĩ, thư khế giải trừ huyết thống đã ấn vân tay, bạc cũng đã nhận, cho dù bà muốn đẩy người tới cũng không có tư cách gì để đẩy người tới.
Còn chuyện Cố Ngôn là đại tướng quân, đám nhóc không biết đại tướng quân là gì nên không nói với nương.
Trong đám có một vị thẩm thẩm trong tay cầm một rổ đậu, vừa tách đậu vừa nói:” Tiền thị mặt cũng quá dày đi, lúc đầu giải trừ huyết thống cũng là bà ta ấn vân tay, còn đòi ba trăm lượng, hiện tại vân tay đã ấn, còn muốn lật mặt hay sao?”
Một người bên cạnh phụ hoạ:” Biết làm sao được, Tiền thị trước giờ xem bạc như mạng, một trăm lượng đó ít sao? Nữ nhân đó không biết là nữ nhi nhà ai, nữ tắc sao lại kém như vậy.”
Bọn họ muốn nói tiếp, chỉ thấy từ xa truyền tới tiếng vó ngựa, một chiếc xe ngựa sa hoa dừng trước cổng thôn, bên trên còn thiêu hoa văn hình rồng màu vàng, ở phía trước hai thị vệ phía sau bốn người thị vệ đang cưỡi ngựa.
Thị vệ xuống ngựa đi tới đám nữ nhân đang tụ tập hỏi nơi ở của trưởng thôn, bọn họ còn tưởng là khách của lí chính từ kinh thành đến còn nhiệt tình chỉ tận nơi.
Thị vệ chỉ đa tạ liền cưỡi ngựa đi tìm người, một lát sau chỉ thấy một nhà lí chính hốt hoảng đi đến cổng thôn, còn cho gọi người dân tập họp lại.
Một lúc sau người dân tập họp lại còn đang ồn áo nhốn nháo không biết chuyện gì, chỉ thấy màn trướng xe xốc lên, lộ ra người ngồi bên trong xe, y bước xuống trong tay cầm thánh chỉ.
– Hoàng thượng ban chỉ, lí chính mau tiến lên nghe đọc thánh chỉ.
Lí chính tiến lên quỳ một chân xuống, người dân thấy vậy đồng lọt yên lặng lặp tức quỳ theo.
Thôn bọn họ nhỏ bé như vậy, vậy mà lại có thánh chỉ của hoàng đế? Có phải là ai đắc tội với bật thánh thượng rồi hay không?
– Cố Ngôn có công, san sẻ lo âu với hoàng đế, từ đại tướng quân được phong thành thái uý, khâm thưởng.
Trận yên lặng qua đi, xe ngựa đến đọc chỉ liền đi mất, để lại nổi hoang mang cho người dân.
Đợi lí chính phản ứng đứng dậy, mọi người mới hoàn hồn.
– Cố Ngôn là đại tướng quân? Không phải chứ, tại sao lúc được phong danh hiệu không đến thôn chúng ta ban chỉ?
– Cái đó hiện tại quan trọng nữa sao? Hiện tại đã là thái uý rồi, Tiểu Cố xem như có tài, thôn chúng ta đi sang những thôn khác cũng có thể hất mặt lên trời.
Có người ngó qua thấy Tiền thị không nhúc nhích, vẫn chưa hoàn hồn thì cười nhạt mà châm biến.
– Chúng ta thì có thể hất mặt nhưng có người đến mặt cũng không thể hất nổi.
Liêu Thần đứng bên cạnh Tuyên thị, hai người nghe ban chỉ cũng trong trạng thái mơ mơ hồ hồ trở về nhà.
Tô Hoằng Ái Tân muốn ban công này cho Tư An, nhưng nữ nhân không thể tham gia việc trong cung, cho dù đại thần kính nể Tư An mấy phần nhưng chuyện này với chuyện đột nhiên phong tước một nữ nhân thành thái uý, sẽ có không ít người bàn luận còn làm khó dễ cho Tư An.
Cuối cùng người làm niềm tự hào cho người dân trong thôn không phải Cố Khiêm mà là một người ngốc còn bị nương hất hủi.
Lúc nãy tộc trưởng Cố gia cũng có mặt, đừng nói Tiền thị, lúc nãy ông nghe được thánh chỉ, tay chân ông đều run rẩy nếu không phải thê tử đỡ ông đứng dậy, chỉ sợ hiện tại ông vẫn còn quỳ ở cổng thôn.
Ông lúc trước chính là cố chấp, không nghe lời khuyên của lí chính, hiện tại thì tốt rồi, người khác thức thời, còn ông thì sao? Cuối cùng chỉ có hối hận, Tiền thị càng lúc càng tệ, Cố Khiêm đến tự sức mình cũng không thể thi đậu đồng sinh sao? Còn phải đợi người khác dẫn đi? Người như vậy, sau này có làm quan, chỉ làm ô nhục dòng tộc.
Lí chính thì ngược lại với Cố tộc trưởng, lúc nhận được thánh chỉ, cả ngày đều không khép được miệng, ông chính là không nhìn nhầm người, cũng may lúc đầu ông nghe lời Tư An, không còn hy vọng gì với Cố Khiêm, nhờ người chi bằng nhờ mình, nội tổ của ông, sau này có thể học vỡ lòng, vài năm nữa cũng có thể đi học đường thi đậu công danh.
Tiền thị nghe lời bàn tán như bỏ ngoài tai, chỉ cần không ảnh hưởng đến danh tiếng Cố Khiêm, bọn họ nói gì bà không quan tâm, hiện tại nói được cứ nói, sau này có chuyện gì đừng chạy đến dập đầu cầu xin, còn chuyện Cố Ngôn là thái uý, tuy bà hối hận trong lòng, nhưng dù sao hắn cũng là hài tử do bà sinh ra, hiện tại bà xuống nước làm hoà, hắn có thể tuyệt tình không tha thứ sao?
Tiền thị đã nhận ba trăm lượng kia, hiện tại trong nhà cũng xem như khá giả, vậy mà mấy lượng bạc đem ra thuê người làm ruộng cũng không muốn nôn ra, Lão Cố mỗi ngày đều phải xuống ruộng, Cố Bân cũng không phụ giúp được thứ gì, hết xin bạc đi đây thì đi nơi khác đánh bạc, cuối cùng thua sạch túi đến một đồng cũng không có.
Lúc Tư An đi đồ không mang bao nhiêu, nhưng lúc trở về đồ có không ít, Tư An mua không ít đồ từ kinh thành về, cho mỗi người một ít còn có Tuyên thị, Liêu Thần, lí chính.
Tư An soạn đồ xong liền đặt trên một cái gương, bên trong là vải hoàng thượng ban cho bọn họ, Cố Ngôn cũng đã tìm được phu tử, ngày mai sẽ cùng bọn họ trở về.
Phu tử họ Tôn là Tôn Tử, người khác gọi y là Tiểu Tử.
Buổi tối Tư An nằm trên giường, Cố Ngôn vừa vào phòng liền chỉnh ánh sáng từ đèn dầu nhỏ lại.
Tư An ngiêng người nhìn hắn.
Cố Ngôn đá giày vải trên chân xuống, leo lên giường nằm bên cạnh cô.
Tư An thấy hắn nằm xuống liền nhích tới nằm trên tay hắn.
Cố Ngôn:” Ngày mai trở về, buổi chiều ta cùng với Liêu Thần lên huyện tìm vài thợ xây nhà, bản vẽ nàng đưa, ta sẽ để bọn họ xem qua.”
Tư An gật đầu, không nói gì mà đánh một cái ngáp dài.
Cô rất nhanh liền chìm vào giấc ngủ, Cố Ngôn sửa lại tư thế nằm của Tư An, liền khom người áp môi lên môi cô, mới nằm xuống ôm người vào lòng mà ngủ.
Lời tác giả:
Tư An lần này trở về trị Tiền thị thẳng tay luôn mấy bà ơi =)))