Chương 52: Tổ yến
Tiểu Ngọc đem bát đũa đặt lên bàn:” Phu nhân, dùng bữa thôi.”
Tư An:” Ngươi lấy thêm một cái bát với đũa lên đây.”
Tiểu Ngọc mím môi, còn nghĩ cô chính là không muốn dùng đũa với bát bản thân y đã chạm vào, dù sao đi nữa bọn họ là nha hoàn thân phận thấp hèn, tất nhiên sẽ bị chủ nhân ghét, lúc trước y còn bị chủ nhân cũ đánh không ít, chỉ vì Tiểu Ngọc làm rớt một chiếc đũa, nước quá lạnh cũng sẽ bị đánh, nước quá nóng cũng bị đánh, trà không thể để nguội nhưng không được để nóng quá, nếu không sẽ bị đánh còn bị phạt phải nhịn ăn ba ngày.
Bởi vì bọn họ nói, phạt như vậy để sau này y không tái phạm nữa còn có thể bớt đi một cái miệng ăn chính là một công đôi chuyện.
Chủ nhân hiện tại không động thủ, Tiểu Ngọc đã cảm thấy tốt hơn chủ nhân cũ lắm rồi.
Y rất nhanh liền đem một cái bát với một đôi đũa mới lên.
Tư An nhận lấy đặt xuống bên cạnh.
– Ngươi ngồi xuống đây, ăn đi, nhiều thức ăn như vậy một mình ta ăn không hết, bỏ đi cũng rất phí.
Tiểu Ngọc không tin vào tai mình, nhưng nghe Tư An thúc giục y ngồi xuống, Tiểu Ngọc mới bừng tỉnh, nước mắt liền trực trào mà lắc đầu.
– Sao có thể? Em dù sao cũng là nha hoàn thân phận thấp hèn, không thể ngồi ngang hàng với phu nhân.
Tư An gấp một cái đùi gà vào bát Tiểu Ngọc, nói:” Nha hoàn thì không phải con người sao? Không cần ăn? Được rồi, đừng đứng đó nữa, ngươi mau ngồi xuống đây.”
Cô thấy Tiểu Ngọc còn lưỡng lự liền cau mày:” Ngươi không ăn, ta liền đổi nha hoàn đi thôi.”
Tiểu Ngọc nghe lời này, không do dự mà ngồi xuống, đùi gà cắn một ngụm lại đưa mắt nhìn Tư An.
Như đang thăm dò sắc mặt của cô.
Thấy Tư An không bày ra vẻ mặt gì, tim trong lồng ngực như bị ai treo lên, sợi dây treo rất mỏng, như có thể rơi xuống bất cứ lúc nào.
Tiểu Ngọc nuốt thịt gà trong miệng, e dè nói:” Phu nhân đừng đổi nha hoàn được hay không? Em, em không muốn đổi chủ nhân, cũng không muốn bị đem bán đi.”
Tư An:” Đem bán đi?”
Tiểu Ngọc gật đầu:” Nha hoàn thân phận thấp kém, chủ nhân không cần chỉ có thể đem ra ngoài chợ mà bán đi, em bị bán hai lần, lần này không muốn bị bán đi, nếu, nếu được một lão già mua về làm thiếp hay nha hoàn thông phòng, cũng chỉ có thể cắn răng chấp nhận, nhưng em lại may mắn hơn, được những phu nhân mua về để làm nha hoàn bên cạnh.”
Tư An kẹp thức ăn bỏ vào bát Tiểu Ngọc, kêu y ăn nhiều vào một chút.
– Bọn họ không cần nha hoàn đều đem đi bán như vậy sao?
– Đúng vậy a, nha hoàn không được yêu thích đều bị đem ra ngoài bán đi còn thu lại một ít bạc, đỡ đi một miệng ăn.
Tiểu Ngọc nhìn qua rất sáng sủa, khuôn mặt dễ nhìn lại ngây thơ, mắt to tròn, môi hồng nhuận nếu ở thời của Tư An thì đây chính là kiểu mối tình đầu của không ít nam nhân, ngây thơ lại trong sáng nhìn qua liền muốn ôm vào lòng mà bảo vệ, chẳng qua Tiểu Ngọc quá gầy, dáng người quá mảnh khảnh nếu béo lên một chút sẽ dễ nhìn hơn bây giờ nhiều lắm.
Tư An:” Ta sẽ không bán ngươi, ngươi được đưa đến chăm sóc ta thì chính là duyên của hai chúng ta, được rồi, mau ăn đi.”
Hai người xử lí một lúc liền xong thức ăn trên bàn, Tiểu Ngọc cho người dọn thức ăn xuống.
Tư An:” Ta muốn tắm, phòng tắm ở đâu?”
Tiểu Ngọc:”Tiểu Ngọc hầu hạ phu nhân tắm.”
Tư An tuy chấp nhận Tiểu Ngọc làm nha hoàn thân cận nhưng không có nghĩa cô có thể để người khác hầu hạ bản thân tắm rửa.
Tư An:” Không cần, ngươi chỉ ta phòng tắm ở đâu là được.”
Tiểu Ngọc đi tới trước tủ quần áo, chọn một bộ xiêm y màu xanh lam nhạt treo lên cánh tay, quần áo lót cũng lấy xuống.
Tư An nhìn hành động này của y liền khó hiểu, muốn đi tìm Lão Tống để hỏi.
Nhưng cô chưa kịp bước ra khỏi cửa, Tiểu Ngọc đã hô:” Em chuẩn bị đồ cho phu nhân xong rồi, để em dẫn phu nhân đến phòng tắm.”
Tư An muốn đưa tay nhận lấy quần áo trên tay Tiểu Ngọc, y liền né đi:” Em cầm là được rồi.”
Cô đành hết cách để Tiểu Ngọc dẫn bản thân đến phòng tắm, quần áo cũng không tranh với y.
Phòng tắm ở đây rất lớn còn có một hồ nước bên trong phòng, bên trên hồ được lót bằng đá, còn có một thùng gỗ đặt bên cạnh bình phong để ngâm mình.
Tiểu Ngọc đem quần áo Tư An để lên trên bình phong, thấy y còn ở đây Tư An liền giục người mau lui ra ngoài.
Tiểu Ngọc có chút bất đắc dĩ mà lui ra.
Tư An chỉ ngâm mình tắm một lúc liền xong, nhưng bộ y phục này rất khó mặc những bộ y phục này trước giờ Tư An chưa từng thử mặc qua, ngoài đời cũng là lần đầu tiên chạm vào, cô mặc xong quần áo lót liền loay hoay gần nửa canh giờ, cuối cùng vẫn phải gọi Tiểu Ngọc vào giúp.
Y thuần thực cài từng cúc y phục còn buộc thắt eo lại cho Tư An, chỉnh sửa một lúc mới xong.
Tư An mặc một bộ y phục màu xanh lam, trên tay áo thiêu hình những bông hoa thanh xà, Tiểu Ngọc nhìn đến thẩn thờ.
Bởi vì da Tư An trắng nên mặc y phục màu xanh lam như tô điểm cho làn da trắng của cô, bởi vì nguyên thân chỉ mới mười bảy đường nét cũng chưa nẩy nở hết, nên khi khoác lên mình bộ y phục càng làm Tư An trở nên ngây thơ lại hồn nhiên, nhưng khí chất trên người không ai bì kịp, tuy ngây thơ nhưng lại cho người khác cảm giác không thể nhìn thấu cô.
Chính là băng cơ, ngọc cốt*
[ Băng cơ, ngọc cốt* da như băng, xương như ngọc, chỉ thân hình dáng dấp người con gái đẹp.]
Tư An mặc bộ xiêm y rườm rà có chút khó di chuyển, lúc bước ra bên ngoài còn xém vấp phải bậc cửa là do Tiểu Ngọc nhanh tay đỡ kịp.
Tiểu Ngọc:” Phu nhân cẩn thận.”
Tư An đợi cơ thể ổn định, nói:” Phòng bếp có yến hay không?”
Tiểu Ngọc:” Yến, phu nhân muốn ăn thịt yến sao? Nhà bếp không có nhưng nếu phu nhân muốn ăn, em liền cho người đi mua.”
Tư An:” Không phải là thịt yến, mà là tổ yến.”
Tiểu Ngọc trước giờ chưa từng nghe qua có người muốn ăn tổ yến, y nghe liền lắc đầu:” Thịt yến ít người ăn, tổ yến lại không có ai ăn, những người xung quanh thấy yến làm tổ liền lấy cây chọc bỏ còn không thì là mặc kệ, phu nhân muốn ăn tổ yến?”
Tư An:” Đúng vậy, tổ yến có thể chưng lên ăn rất bổ, chẳng qua quá trình xử lí có chút lâu mà thôi.”
Tiểu Ngọc:” Em đi kêu người tìm tổ yến đem về cho phu nhân.”
Không đợi Tư An nói thêm, Tiểu Ngọc đã quay người đi, bước một bước thành hai.
Lời tác giả:
góc giải đáp thắc mắc, Cố Ngôn nổi tiếng trên kinh thành mà ở thôn không ai biết thì tui ví người trong thôn như ếch ngồi đáy giếng, Lí chính từng lên kinh thành nhưng mà không nghĩa là lí chính biết Cố Ngôn làm tướng quân, do hắn ở biên cương, không có lệnh của vua thì không được trở về, người ở kinh thành còn không được thấy hắn nhiều, do có cô hỏi nhưng mà tôi giải đáp trên này nếu có mấy bạn nào thắc mắc thì đọc luôn cho dễ, cho dù lí chính có nghe cũng chỉ nghĩ tên trùng tên, sau này sẽ có màn người dân trong thôn biết Cố Ngôn là đại tướng quân.