Chương 14: Trà sữa uyên ương big size:8888/ cốc
- Trang Chủ
- Phú Nhị Đại Giả Thần Giả Quỷ Ở Giới Giải Trí - Si Sân Bổn Chân
- Chương 14: Trà sữa uyên ương big size:8888/ cốc
…
“Lão Trương, đi bên này.”
Sau khi ngồi trong xe nửa ngày, Giang Nhất Minh mở mắt ra, tìm một địa chỉ trên bản đồ điện thoại và vỗ vỗ vai Lão Trương ra hiệu.
Lão Trương quay đầu liếc nhìn y một cái, sau đó gật gật đầu.
Bào Khải Văn sán lại gần nhìn, “Số 334 đường Sao Mai? Đây là đâu?”
“Chỗ vợ Đoàn Phí.” Giang Nhất Minh nhíu mày thấp giọng nói.
“…Cậu có thể tính ra sao?” Bào Khải Văn sửng sốt, “Cậu nên đi làm việc ở bộ phận điều tra người mất tích.”
Giang Nhất Minh dừng một chút, híp mắt nhìn đối phương, như là đang nhìn một tên ngốc: “…Không phải cái gì cũng dựa vào tính là ra, tôi vẫn có mắt để nhìn.”
“Lúc trước ở nhà Đoạn Phí, tôi nhìn thấy trên bàn trang điểm trong phòng ngủ chính có một tấm danh thiếp. Danh thiếp được giấu cẩn thận, trên đó chỉ có một người liên lạc là ‘Thanh Vũ’, còn có địa chỉ của đối phương là số 334 đường Sao Mai.” Giang Nhất Minh giải thích.
Bào Khải Văn vẫn không hiểu: “Chuyện đó có liên quan gì đến việc vợ của Đoạn Phí ở đó?”
Giang Nhất Minh khẽ thở dài: “Anh chưa bao giờ nghe thấy hai từ Thanh Ô này sao?”
“Tiểu sinh này chưa nghe qua bao giờ.” Bào Khải Văn nghiến răng trả lời, làm bộ nho nhã lễ độ.
“…” Giang Nhất Minh xoa xoa mũi, “‘Chọn ngày lành tháng tốt tường chi địa, đừng đợi Thanh Ô; biến công đức chi lâm, đều thành bạch hạc’. Cái gọi là Thanh Ô chính là thuật xem phong thủy và các nguyên tắc của phong thủy. Tất nhiên, một số người cũng tin rằng đại sư phong thủy đầu tiên là Thanh Ô Tử, và Thanh Ô đã trở thành đồng nghĩa với đại sư Phong Thủy.”
Bào Khải Văn hiểu rõ gật đầu: “Cho nên ——?”. truyện teen hay
“Trong nhà Đoạn Phí đầy những bảo vật thần thông tụ linh, tụ phong thủy. Bố cục của toàn bộ phòng ngủ chính nhìn thoáng qua có thể thấy có thay đổi rõ ràng. Hơn nữa, vợ ông ta vẫn luôn muốn biết đứa con mất tích của mình đang ở đâu, bất kể là sống hay chết, thì người mà bà ấy tìm đến để cầu giúp đỡ phải là ‘Thanh Ô’ này.” Giang Nhất Minh nói.
“Bà ấy mất tích ba ngày, mà đúng ba ngày trước, toàn bộ con phố nhỏ trên đường Sao Mai đã bị mất điện. Trước đó mất điện không có đèn chiêu sáng, khu dân cư cũng không được thông báo trước, dẫn tới lời phàn nàn không ngớt.” Nhất Minh chuyển tin tức mà y vừa tìm được cho Bào Khải Văn, “Thời điểm rất trùng hợp, vì vậy có lý do để kiểm tra nó.”
Bào Khải Văn giờ đã hiểu.
Trên thực tế, không thể trách phản ứng đầu tiên của anh ta khi nhìn thấy Giang Nhất Minh là “tính”, dù sao thì lần đầu tiên anh ta gặp Giang Nhất Minh, cũng không thể tách rời khỏi chuyện này.
TRUYỆN CHỈ ĐĂNG TRÊN WATTPAD TieuNgukhaai MỌI NƠI KHÁC ĐỀU LÀ ĂN CẮP.
Anh gặp được Giang Nhất Minh khi đối phương đang học tại đại học A, chuyện đó cũng đã xảy ra một năm trước, khi đó trong tay anh còn đang dẫn dắt một nữ diễn viên nổi tiếng, đúng lúc có cảnh quay tại đại học A.
Bào Khải Văn liếc mắt một cái liền nhìn trúng Giang Nhất Minh đang nằm trên bãi cỏ ngủ trưa, liền chạy tới hỏi đối phương có hứng thú gia nhập giới giải trí không.
Khi Giang Nhất Minh mở mắt ra, y nói câu đầu tiên đã để lại ấn tượng sâu sắc cho Bào Khải Văn đến cuối đời.
“Anh có một người mẹ đã lớn tuổi, gọi điện thoại bảo bà ấy từ từ ra khỏi nhà, đừng đi thang máy, đi cầu thang bộ.” Người thanh niên nhìn anh, hơi nhíu mày.
Lúc đấy Bào Khải Văn còn đang suy nghĩ, người thanh niên này có một đôi mắt rất đẹp, là màu caramel, dưới ánh nắng mặt trời hiện ra một màu trong suốt đặc biệt, màu sắc bên ngoài đồng tử rất nhạt, trông thật đẹp.
“Cái gì?” Bào Khải Văn bị yêu cầu của đối phương làm cho sửng sốt, “Nhà chúng tôi ở lầu tám, mẹ tôi chân tay không tiện…”
“Kêu anh gọi thì anh cứ gọi.” Giang Nhất Minh không nhịn được cắt ngang, “Khi ra khỏi nhà, không được đi thang máy phải đi cầu thang bộ, hiểu chưa?”
Bào Khải Văn không biết chuyện gì đang xảy ra, đột nhiên cảm thấy hơi hoảng hốt, anh do dự bấm điện thoại và nói với Bào mẫu những gì Giang Nhất Minh đã nói.
Sau đó, ước chừng mười phút sau, Bào Khải Văn nhận được điện thoại của Bào mẫu, còn có chút thở dốc: “Văn Văn, nhà cháy rồi, con mau trở về!”
Bào Khải Văn đứng tại chỗ có chút sững sờ, cũng không có thời gian suy nghĩ thiếu niên làm sao có thể đoán trước hơn mười phút, liền vội vàng về nhà.
Ngọn lửa đã được lực lượng chữa cháy khống chế, không cháy lan sang các nhà khác. Chỉ là trong nhà Bào mẫu chất quá nhiều đồ dễ cháy, trong quá trình chữa cháy thỉnh thoảng lại xảy ra vụ nổ nhỏ bất ngờ.
“Cũng may không có người ở nhà, nếu không sẽ nguy hiểm.” Người của sở cứu hỏa nói.
Bào Khải Văn gật đầu cảm ơn.
Khi anh lại đi tìm Giang Nhất Minh, Giang Nhất Minh nhìn anh một chút, còn chưa đợi anh ta mở miệng đã nói trước: “Đường tình duyên của anh khá gập ghềnh.”
Bào Khải Văn, người vừa chia tay với bạn gái quen nhau 5 năm giờ đã chạy trốn, anh nuốt một ngụm nước bọt: “Làm sao cậu biết?”
“Đèn trong cung thê thiếp chuyển đỏ.” Giang Nhất Minh chỉ vào giữa xương mày của Bào Khải Văn, “Đừng buồn, không phải của anh thì có ép buộc cũng không có ích gì. Đã là của anh, thì đừng nên bỏ lỡ.”
Bào Khải Văn chớp mắt mấy cái, không hiểu rõ ý của Giang Nhất Minh.
“Anh tới tìm tôi là muốn đề nghị tôi làm minh tinh?” Giang Nhất Minh đột nhiên thay đổi chủ đề hỏi ngược lại.
Bào Khải Văn lúc này mới nhớ tới mục đích mình chủ động đến gặp Giang Nhất Minh lúc đầu, “Đúng vậy, ngoại hình cậu rất đẹp.”
“Ồ, tôi không làm bình hoa.”
Bào Khải Văn: “…”
Tóm lại, Bào Khải Văn đối với bản lĩnh xem bói của Giang Nhất Minh là không có gì nghi ngờ.
Nếu không phải Giang Nhất Minh không muốn tùy tiện xem bói cho người khác, anh ta chắc chắn sẽ yêu cầu Giang Nhất Minh lấy một phần trong mỗi kịch bản mà anh ấy nhận được để xem nó có nổi tiếng hay không.
Chiếc xe dừng lại ở đường Sao Mai, đường Sao Mai là một cái phố ăn vặt, có rất nhiều cửa hàng lớn nhỏ nằm sát nhau.
Nhóm người tìm đến số nhà 334, cửa hàng trông giống như một quán trà, có rất nhiều người ngồi trong đó, mỗi người đều có một cốc trà sữa, nhưng ai nấy đều trông phờ phạc, hoặc tiều tụy ủ rũ.
Bào Khải Văn nói nhỏ bên tai Giang Nhất Minh, “Tôi thấy ở đây có gì đó không đúng lắm. Mọi người ở đây thoạt nhìn đều không vui vẻ.”
Giang Nhất Minh liếc mắt nhìn anh, không trả lời, chuyển hướng quầy hàng nơi ấy có người phục vụ nói: “Tôi muốn gặp Thanh Ô.”
Người phục vụ uể oải không thèm ngước mắt lên, chỉ vào một nhóm người đang cầm trà sữa trong cửa hàng: “Bọn họ đều muốn gặp Thanh Ô. Mua một cốc trà sữa rồi đợi đi.”
Nói xong, cô gõ gõ vào bảng giá đặt sát tường.
Bào Khải Văn đến gần xem, hít vào một hơi.
Trà sữa uyên ương loại lớn: 8 888/cốc
Trà sữa uyên ương: 3 888/cốc
“Chỉ có hai cái này?” Bào Khải Văn hỏi.
Người phục vụ khịt mũi: “Không còn cái khác.”
Bào Khải Văn nhìn sang Giang Nhất Minh, giật giật khóe miệng: “Xếp hàng?”
Giang Nhất Minh lườm một cái, kéo Bào Khải Văn ra khỏi cửa hàng.
“Cũng không phải thật sự đến tìm Thanh Ô, xếp hàng cái gì?” Y lẩm bầm nhìn cửa hàng nhỏ, rồi lại nhìn đến cửa hàng ở lầu 2 khu dân cư.
Giang Nhất Minh đi thẳng đến cửa sau của cửa hàng.
Sau cửa hàng là một hẻm nhỏ rất ít người qua lại, không ít dân cư đem quần áo trong nhà ra ngoài ban công phơi nắng, trải hết con hẻm nhìn như mấy lá cờ đầy màu sắc.
“Từ khi hai ngày trước mất điện, điện nhà tôi vẫn không được tốt, nhà mấy người thì sao?”
“Ừ, bóng đèn cứ chập chờn, thay ba bốn lần cũng không được.”
“Nhà chúng tôi máy điều hòa cũng giống như vậy, không hiểu sao có lúc rất lạnh, gọi cho bất động sản cũng vô dụng.”
“Có thế thôi à, nhà tôi ở cạnh cái người kia, hai ngày nay ngày nào tôi cũng nghe thấy có người khóc trong nhà, làm tôi sợ muốn chết.”
“Khóc thôi cũng dọa chết bà à?”
“Ban ngày ban mặt không khóc, cứ chờ tối tối khuya lắt khuya lơ rồi khóc, là mấy người thì mấy người có sợ không?”
“…Sợ muốn chết.”
Giang Nhất Minh hơi nhướng mày, nhìn nhóm hàng xóm xách một cái ghế đẩu nhỏ ngồi trước cửa luyên thuyên tán gẫu với nhau. Y cởi áo khoác ngoài ném cho Bào Khải Văn, lộ ra bên trong là một cái áo sơ mi màu đen, nhấc chân đi đến, “Dì à, cháu là nhân viên bất động sản phái tới kiểm tra, hiện tại dì có thời gian dẫn cháu đi xem vấn đề được không ạ?”
TRUYỆN CHỈ ĐĂNG TRÊN WATTPAD TieuNgukhaai MỌI NƠI KHÁC ĐỀU LÀ ĂN CẮP.
“Muộn như vậy?” Một đại thẩm nghi ngờ đánh giá Giang Nhất Minh, “Bây giờ cũng đã hơn 10 giờ tối rồi.”
“Bất động sản hẹn trước với cháu là ngày mai.” Giang Nhất Minh nói, “Chỉ là tan tầm cháu có đi ngang qua đây, nên thuận đường ghé vào hỏi thăm, nếu mọi người thấy không tiện, thì để mai cháu quay lại xem sau.” Y nói xong làm bộ rời đi.
“Ai cha, không có chuyện gì không có chuyện gì, trong nhà dì đây có người. Cậu trai trẻ, cháu trước theo dì lên nhà, nhà dì ở lầu ba, không cao.” Một người vội vàng ngăn cản y, nói: “Nhà chúng ta máy điều hòa luôn luôn có vấn đề, ngủ thêm một đêm nữa sẽ cảm lạnh mất!”
“Được.” Giang Nhất Minh tốt tính mà cười cười, bất động thanh sắc né tránh cánh tay đối phương muốn kéo mình, y nói, “Dì, dì đi trước dẫn đường đi.”
Bào Khải Văn nhìn Giang Nhất Minh làm liền một mạch, mặt không đổi tim không đập nói dối, kinh ngạc mở to hai mắt– Đây là đồng ý cho cậu ấy vào? Còn anh ta thì sao?
Giang Nhất Minh leo lên lầu hai, đứng ở cửa sổ phất tay với Bào Khải Văn ra hiệu cho anh ta đi trước.
Bào Khải Văn chỉ chỉ về phía chiếc xe đậu bên ngoài, biểu thị chính mình đợi trong xe.
Loại nhà ở kiểu cũ này có thể chứa bảy tám hộ gia đình ở một tầng, sau khi Giang Nhất Minh leo lên tầng ba, y lơ đãng đánh giá tầng lầu này, liền thấy một bó lá ngải treo trên cửa của mỗi hộ gia đình, một số thậm chí đã khô héo cũng không gỡ xuống.
Y nhướng mày, tò mò hỏi: “Dì, mọi người ở đây đều thích treo cái này lên cửa à?”
Đại thẩm được hỏi lộ vẻ bối rối, cô nhỏ giọng nói: “Người ở đây ai cũng mê tín, vậy nên dì cũng phải nhập gia tùy tục mới đúng chứ”.
Vị đại thẩm mở cửa và để Giang Nhất Minh vào.
Trên tủ giày đối diện với cửa gắn một tấm gương cao nửa người, Giang Nhất Minh nhìn thấy gương liền thở dài.
Gương có thể xua đuổi tà ma, nhưng đặt ở đâu mới là điều phải chú ý.
Giống như bây giờ đặt gương đối diện với cửa, không bằng nói là trực tiếp đem thứ kia mời vào trong nhà.
Y thấy dưới tủ giày có lắp bánh xe, chỉ cần ấn nhẹ là nó sẽ di chuyển nên giả vờ dựa vào nắp tủ giày bên ngoài, đẩy gương sang một bên, tạo thành một góc trái phải khoảng ba mươi độ, tránh đi một chút.
Sau khi vào cửa, đây là một gian nhà nhỏ, phòng tắm cùng phòng bếp chen vào nhau, phòng khách cùng phòng ngủ hợp làm một, một cái bàn ăn miễn cưỡng tìm được chỗ trống để đặt, tổng quan cả phòng rất lộn xộn, không nơi nào để nghỉ ngơi.
Giang Nhất Minh nhìn xung quanh một vòng rồi đi đến phía cửa sổ đang mở, cửa sổ hướng ra ngoài, có gắn một thanh sắt chống trộm, và cách cửa sổ bên cạnh trái phải rất gần, gần như trong tầm với của y.
Y cau mày, dùng ngón tay chạm vào những vết nứt trên lan can sắt, có chút biến dạng. Trông nó giống như bị bàn tay con người làm biến dạng, dấu vân tay cũng không rõ ràng, nhưng khi Giang Nhất Minh vươn tay chạm vào lan can sắt, gần như khớp với dấu vết trên đó.
Thiết có tác dụng ức chế linh hồn tổn thương, dấu vết trên này rất có thể là do quỷ hồn lưu lại.
Giang Nhất Minh quay đầu muốn hỏi xem chủ nhà có gặp phải hiện tượng kì quái nào hay không, lại bất thình lình nhìn thấy khuôn mặt của một người phụ nữ áp vào cửa sổ ở cửa sổ bên cạnh, thẫn thờ và trầm mặc nhìn y chằm chằm.
Động tác Giang Nhất Minh nhất thời ngừng lại.
…….