Chương 97
Các chưởng môn tưởng lần này cũng giống như mấy lần họp mặt trước, chỉ tới uống trà ăn cơm nên không dẫn theo nhiều tùy tùng.
Thấy Nghiêm Thù Lân xách đao vào cổng, bọn họ sợ vỡ mật, chẳng ai muốn làm người đầu tiên ra tay.
Nghiêm Thù Lân chĩa mũi đao vào một kẻ trong đám, gã trung niên kia loạng choạng lùi lại một bước, xanh mặt ngồi phịch xuống đất rồi run rẩy nói: “Là Kim Lâm Các, là Kim Lâm Các bắt ta chờ ở đây, Nghiêm, Nghiêm trang chủ, ngươi đừng tin……”
Còn chưa nói hết thì Nghiêm Thù Lân đã chém đứt tai phải của hắn. Gã trung niên rú lên thảm thiết, đưa tay bịt lại vết thương, máu đỏ sậm ồ ạt chảy qua kẽ tay.
Nghiêm Thù Lân mặc đồ đen tuyền, ánh mắt lạnh lẽo: “Đã điếc thì còn giữ lại hai lỗ tai này làm gì.”
Gã trung niên mất tai kia không màng đau đớn, cuống quýt quỳ rạp xuống đất lạy như tế sao, cầu xin Nghiêm Thù Lân giơ cao đánh khẽ, đừng so đo với thứ tiểu nhân như mình.
Bọn họ đều là người giỏi có tiếng trong giang hồ nhưng hợp lực lại vẫn rất khó làm Nghiêm Thù Lân bị thương.
Xin tha còn có cơ hội sống sót, nếu chống cự ở nơi địa thế hiểm trở này, bị nhốt vào thủy lao hay ném ra vườn độc, muốn sống không được muốn chết không xong, đó mới thật sự là giày vò.
“Các vị tiền bối,” khi bọn họ nhao nhao quỳ rạp xuống đất, trên mái hiên chợt vang lên một giọng thanh niên ôn hòa, “Chính đạo thà gãy chứ không cong, sao lại quỳ rồi?”
Lão già ngẩng đầu lên, nhìn thấy thanh niên đứng trên mái hiên mặc đồ xanh đen, mái tóc dài buộc lại sau đầu, trên mặt đeo mặt nạ chim bằng bạc, chỉ lộ ra một đôi mắt đen nhánh.
“Khương hiền chất!” Lão già mừng rỡ bò dậy nói, “Mau ngăn cản ma đầu kia đi……”
Lão quen biết cha mẹ Khương Nhược Châu, xưa nay Khương Nhược Châu luôn kính trọng lão nên tất nhiên sẽ ra tay cứu giúp.
Thanh niên không rút kiếm mà chỉ đứng trên cao nhìn xuống bọn họ, tựa như một con kền kền đang chờ bọn họ tắt thở.
Hắn vén mặt nạ bạc lên để lộ nụ cười: “Tiền bối, các ngươi muốn cướp mối làm ăn của Nghiêm trang làm Nghiêm trang chủ tức giận, muốn đại khai sát giới giang hồ. Họa này do các ngươi gây ra, để giang hồ ngừng rung chuyển, các ngươi hy sinh một lần đi.”
179.
Kẻ u mê bị khoét mắt, kẻ ngu dốt bị cắt tai, kẻ tham lam bị chặt tay.
Thịt hầm nhừ, người hầu múc canh ra chén rồi cung kính bưng lên cho các chưởng môn.
“Các vị tiền bối bị Kim Lâm Các ép buộc,” Khương Nhược Châu lau máu trên trường kiếm, bước qua cái lưỡi đẫm máu trên mặt đất rồi ôn tồn nói, “Giờ Kim Lâm Các đã thất thế, các vị không cần sợ nữa, lần này về trả lại thanh danh cho Nghiêm trang chủ đi.”
180.
Nửa tháng sau, Nghiêm trang chủ và Khương đại hiệp trở về.
Tôi chạy vội ra gặp họ rồi nhìn kỹ hai người từ trên xuống dưới, sau khi biết chắc họ không bị thương mới yên tâm lại. Hình như rắc rối đã được giải quyết, tôi cũng không hỏi nhiều, chỉ cần mọi người bình an thì những chuyện khác đều không quan trọng.
Rốt cuộc Khương đại hiệp kiếp trước đã tu ra hình người, chỉ là không thể duy trì quá lâu, sau hai canh giờ sẽ biến thành chim lại.
Tiểu Khương đi theo tôi, thấy khuôn mặt giống mình như đúc kia thì trố mắt sửng sốt hồi lâu, nhíu mày nói nhỏ vào tai tôi: “Chắc sau này ta sẽ không biến thành bộ dạng như hắn chứ! Sao ta thấy hắn xấu hơn ta nhiều vậy!”
Khương Nhược Châu nghe Tiểu Khương nói xấu mình thì lập tức biến thành chim mổ hắn. Tôi ôm bụng cười, nghĩ thầm hèn gì giang hồ đồn Nghiêm Thù Lân và Khương Nhược Châu là một đôi, cảm giác tồn tại của tôi quá thấp, trong mắt người ngoài chỉ là vai phụ tép riu thôi.
Nghiêm Thù Lân đi tới ôm tôi hôn từ trán xuống cổ, tôi bị hắn hôn nhột, quàng tay ôm cổ hắn rồi áp môi vào khuôn mặt tuấn tú của hắn trêu chọc: “Trang chủ mới đi xa một chuyến mà đã dính người ghê.”
Hắn cũng cười rồi thấp giọng nói: “Hoàn Từ, ta chỉ dính ngươi thôi.”