Chương 42 - Tủi thân
Cả buổi chiều, đều có thể tóm gọn trong một câu đơn giản: Đại lão ngược
ta trăm ngàn lần, ta xem đại lão như… Khụ, tóm lại chính là như vậy.
Thế cho nên bữa tối, Tạ Dư Trì gần như không thể cầm đũa. Hầu hết vết
thương trên người nàng đều do chính nàng ngã gây ra, bởi vì Thuật Dung
không trực tiếp đánh nàng, mà là đang rèn luyện năng lực phản xạ của
nàng… Tạ Dư Trì nghĩ, có lẽ Thuật Dung đang dạy nàng phản xạ, nếu
không thì tại sao mỗi lần nắm đấm của cô đánh vào người nàng khoảng cách chưa đến 1cm, cũng không biết Thuật Dung làm thế nào để dừng lại.
Mệt quá.
Tạ Dư Trì nghĩ, nàng đã lớn như vậy rồi nhưng chưa bao giờ mệt mỏi đến như vậy. Lúc trước được Thanh Hòa huấn luyện, nàng nghĩ đó là khoảng thời
gian khó khăn nhất, nhưng bây giờ ngẫm lại…
Tắm rửa xong thay đồ ngủ, thấy Thanh Hòa và Sùng Linh đang dựa vào sô pha xem phim ma.
“Tránh xa tôi ra, sao lúc đánh tôi không biết nhẹ nhàng một chút? Cút cút cút, đi ra kia đi!” Thanh Hòa nhìn Sùng Linh ngồi bên cạnh mình, nhướng mày, đẩy cô hai cái.
“Đó… Là huấn luyện…”
“Tránh xa ra!”
“…”
Nghĩ đến Thanh Hòa đã từng hùng hồn tuyên bố sẽ theo đuổi được Sùng Linh rồi sau đó bỏ rơi Sùng Linh, lại nhìn vào tình hình hiện tại. Tạ Dư Trì cảm thấy có gì đó không đúng lắm a.
Nhưng mà, nàng thật sự không còn sức lực đi nghĩ tiếp, dốc sức đi lên lầu, quăng mình xuống giường Thuật Dung, nhắm mắt lại liền ngủ thiếp đi.
Thuật Dung đến tòa nhà nghiên cứu vào buổi tối, có lẽ là muốn bù cho ban ngày…
Nhưng ngẫm lại, Thuật Dung làm như vậy đều là vì muốn tốt cho nàng, hơn nữa,
nàng chiếm nhiều thời gian của Thuật Dung như vậy…
Tạ Dư Trì mơ màng nghĩ về điều đó, ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
Khi Thuật Dung trở lại phòng đã là 1 giờ sáng, cô đi tắm rồi trở về phòng,
thấy Tạ Dư Trì ôm gối của cô ngủ nghiêng một bên, có chút bất đắc dĩ
chỉnh nàng lại, sau đó kéo gối của mình ra…
“Hừ… Hừ…” Tạ
Dư Trì ngủ rất say, chỉ là nhíu mày nhỏ giọng rầm rì hai tiếng, sau đó
liền cọ đến trong lòng Thuật Dung, ôm lấy eo Thuật Dung.
Thuật Dung đặt kính và đồng hồ lên đầu giường, quay người ôm Tạ Dư Trì, nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
Ngày hôm sau, 4 giờ sáng, Thuật Dung mở mắt ra, sửng sốt một hồi, sau đó
nhéo nhéo mặt Tạ Dư Trì, gọi Tạ Dư Trì dậy, bắt đầu một ngày huấn luyện
mới.
Tạ Dư Trì vẫn ngủ chưa đủ, nàng kéo quần áo Thuật Dung, vẫn
chưa mở mắt, sau đó cảm thấy eo chợt lạnh, giật mình tỉnh giấc, nắm lấy
tay Thuật Dung, “Em dậy, dậy ngay…”
Nhưng mà, khi nàng chạy
vòng trở về, Tạ Dư Trì lại nghĩ đến tối hôm qua, cũng không biết mấy giờ Thuật Dung trở về, cô ngủ còn ít hơn cả nàng, làm sao không cảm thấy
mệt mỏi? Không khỏi lặng lẽ nhìn thoáng qua Thuật Dung, không biết có
phải là do tâm lý hay không, Tạ Dư Trì cảm thấy hình như Thuật Dung tiều tụy hơn hôm qua một chút?
Nàng ăn hết cháo trong bát, lấy lại tinh thần, nghỉ ngơi một lát rồi tiếp tục luyện tập với Thuật Dung.
Với cường độ huấn luyện cao như vậy, ban đầu Tạ Dư Trì cho rằng nàng sẽ
không thể kiên trì được trong một tuần, nhưng sau một tuần, nàng mới
phát hiện hóa ra mình có thể kiên trì được.
Tạ Dư Trì không biết
Thuật Dung cảm thấy thế nào nhưng nàng có thể cảm nhận được sức mạnh và
thể lực của mình tăng lên rất nhiều. Ít nhất là nàng sẽ không mệt đến
mức suýt chút nữa ngất xỉu sau khi chạy vào sáng sớm, mặc dù nàng vẫn
rất mệt nhưng nàng vẫn chưa đạt đến trạng thái hôn mê cực hạn này.
Hơn nữa… Tạ Dư Trì cảm thấy hình như Thuật Dung đối xử với nàng rất tốt.
Thuật Dung dành cả ngày cho nàng, còn việc trong tòa nhà nghiên cứu, sau bữa tối Thuật Dung mới đi. Về phần thời gian trở lại…
Có một lần Tạ Dư Trì chịu đựng sự mệt mỏi và buồn ngủ, chờ đến nửa đêm, Thuật Dung vẫn chưa quay lại…
Mỗi ngày 4 giờ sáng dậy, Tạ Dư Trì không biết Thuật Dung có ngủ không. Nàng muốn nói chuyện với Thuật Dung nhưng lại ngại mở miệng, nên đành phải
luyện tập chăm chỉ hơn.
Nhưng, cuối cùng Tạ Dư Trì vẫn nói chuyện với Thuật Dung.
Đó là buổi sáng của một tuần khác, trong phòng tập thể dục. Tạ Dư Trì
luyện tập lực cổ tay, có chút lo lắng mình sẽ trở thành một cô gái lực
điền, nhưng khi nàng nhìn lên, thấy Thuật Dung ngồi trên ghế bên cạnh
ngủ thiếp đi.
Phải biết rằng, Thuật Dung luôn luôn ngủ nông, vô cùng cảnh giác. Xác suất ngủ ở một nơi như vậy gần như bằng không.
Trong lòng Tạ Dư Trì mạc danh cảm thấy chua xót, nàng cẩn thận hạ thấp giọng
nói, cho đến khi thời gian tập kết thúc, nàng mới chậm rãi đi đến bên
cạnh Thuật Dung, do dự có nên đánh thức cô hay không.
“Sao vậy?”
Nhưng Tạ Dư Trì vừa tới gần, Thuật Dung liền tỉnh. Cô ấn huyệt thái
dương, hình như có chút kinh ngạc với việc mình ngủ thiếp đi, “Xin lỗi.”
“Không! Không cần xin lỗi! Cái đó… Ờm… Nếu như chị rất mệt, không ở đây
cùng em cũng không sao… Chị nghỉ ngơi một chút đi.” Tạ Dư Trì ngập
ngừng nói: “Ừm… Thân thể quan trọng hơn, không ở đây với em cũng không sao, em sẽ không lười biếng.”
Thuật Dung lắc đầu, đưa Tạ Dư Trì trở lại biệt thự chuẩn bị bữa trưa.
Tạ Dư Trì không biết Thuật Dung có nghe lọt lời nàng nói không, nhưng nhìn Thuật Dung bận rộn, nàng luôn có một cảm giác… Tự trách và áy náy
không thể giải thích được? Còn có chút đau lòng…
…
“Em đang suy nghĩ cái gì?” Thuật Dung thu lại nắm tay thiếu chút nữa đánh
trúng Tạ Dư Trì, nhíu mày, Tạ Dư Trì vô cùng mất tập trung.
“Xin, xin lỗi…” Tạ Dư Trì lấy lại tinh thần, sau đó xin lỗi. Nàng đang nghĩ gì vậy?… Rõ ràng là Thuật Dung đang đứng trước mặt, nhưng nàng vẫn
đang nghĩ về Thuật Dung? Có chút đáng sợ…
Lần thứ hai nàng mất
tập trung, Thuật Dung cũng không thu tay lại, trực tiếp nắm lấy cánh tay Tạ Dư Trì, lưu loát ném nàng ra ngoài bằng một cú quăng ngã qua vai.
“Shh ——” Đau đớn là thứ dễ khiến người ta lấy lại tinh thần nhất, Tạ Dư Trì
cố gắng đứng dậy, liền thấy sắc mặt Thuật Dung có chút âm trầm.
Có lẽ là cô đang tức giận. Tạ Dư Trì không chắc chắn lắm.
Cũng đúng, cô tận tâm tận lực như vậy, vậy mà nàng lại thất thần hết lần này đến lần khác…
“Em có gì bất mãn với tôi sao?” Thuật Dung không tiếp tục đánh nàng, mà là khoanh tay nhìn nàng.
“Không có.” Tạ Dư Trì sao có thể bất mãn với cô?
“Hôm nay tới đây thôi.” Thuật Dung nhìn đồng hồ, xoay người rời khỏi sân đối chiến.
Tạ Dư Trì ngẩn ta, nàng nhìn đồng hồ —— 15:43:53
Vẫn còn sớm.
Nàng ngơ ngẩn đi ra sân đối chiến, thấy Mạc Thiển Kiến chạy tới, “Anh thật
sự bội phục em, thế mà dám phân tâm trước mặt Thuật Dung tỷ. Phải biết
rằng, Thuật Dung tỷ ghét nhất người không nghiêm túc!”
“Chậc,
Thuật Dung tỷ cứ như vậy thả em đi, thật không khoa học a. Nếu đổi thành lão đại, thế nào cũng bị đánh ba ngày không thể xuống giường…”
Mạc Thiển Kiến tiếp tục cảm khái gì nữa Tạ Dư Trì cũng không quá lắng nghe, chỉ là không biết vì sao cụm từ “ghét nhất” lại lưu chuyển trong đầu
nàng.
Ghét nhất… Sao?
Tạ Dư Trì co quắp trở về biệt thự, lại phát hiện Thuật Dung vẫn chưa về. Nàng ngồi trên sô pha, có chút mờ mịt.
Thuật Dung thất vọng về nàng, không huấn luyện cũng không sao. Dù sao thì
nàng cũng sẽ nỗ lực, sẽ không lười biếng, Thuật Dung cũng có thể nghỉ
ngơi thật tốt… Có lẽ Thuật Dung sẽ rất thoải mái?
『 Ký chủ, nhưng mà ngài đang buồn a. 』
Buồn sao…
Tạ Dư Trì nghĩ, có lẽ nàng nên xin lỗi Thuật Dung…
Kết quả là đến giờ ăn tối, Thuật Dung vẫn chưa về.
Có, có lẽ do nghiên cứu bận quá?
Tạ Dư Trì phải mất một thời gian dài để đưa ra kết luận rằng có lẽ Thuật Dung thực sự tức giận.
Tại sao lại tức giận? Có gì đâu mà giận…
Tạ Dư Trì cảm thấy có chút uất ức, nàng cũng rất nghiêm túc trong việc
huấn luyện và phối hợp a, bị phân tâm cũng chỉ là vì quan tâm đến sức
khỏe của Thuật Dung… Vì sao Thuật Dung lại tức giận? Đến bây giờ cũng
chưa trở lại.
Không phải Thuật Dung đã nói muốn cùng nàng ở bên
nhau sao? Kết quả Thuật Dung không biểu đạt gì nữa, lúc buồn chán ngoại
trừ trêu chọc nàng cũng không làm gì khác, có lẽ nói thích nàng là nói
dối.
Suy cho cùng, đều là bởi vì Thuật Dung không tốt, vì sao Thuật Dung lại giận nàng?
Thật phiền toái.
Tạ Dư Trì ủ rũ ôm gối, cảm thấy tủi thân đến muốn khóc. Nhưng tại sao muốn khóc, dường như lý do cũng không chỉ là những điều này.
Nàng nghĩ, nhìn bộ dáng này của nàng cũng vô cùng khiến người ghét.
Thuật Dung trở về rất muộn, có lẽ là rạng sáng hôm sau. Tạ Dư Trì không nhìn
thời gian nhưng nàng biết là rất muộn. Bởi vì nàng cảm thấy mắt mình
sưng đến phát đau vì khóc, và còn có chút đau đầu.
Thế cho nên
khi Thuật Dung đột nhiên bật đèn lên, đôi mắt của Tạ Dư Trì đau đớn và
nước mắt không thể ngừng chảy xuống —— Thật là nhu nhược.
Thuật Dung đứng ở cửa một hồi, lại tắt đèn.
Tạ Dư Trì không ngủ, cô ngạc nhiên là sự thật. Dù sao thì Thanh Hòa đã
nói, sau khi Tạ Dư Trì trở lại liền trở về phòng, đến giờ ăn mới ra rồi
lại về phòng.
Thuật Dung nghĩ đây là vì Tạ Dư Trì mệt mỏi.
Kết quả, thấy Tạ Dư Trì cuộn tròn trên giường ôm gối, khóc…
Thuật Dung thở dài, leo lên giường, ôm lấy Tạ Dư Trì, “Có chuyện gì vậy?”
Thuật Dung vậy mà hỏi nàng có chuyện gì vậy? Tạ Dư Trì càng lúc càng tủi
thân, nàng thật sự không muốn nói chuyện với tên trứng ung này, ngay cả
khi Thuật Dung lau mặt cho nàng, Tạ Dư Trì quay đầu đi một cách bất hợp
tác.
“Bởi vì tôi?”
Không có câu trả lời.
Thuật Dung cười nhẹ một tiếng, âm thanh này làm Tạ Dư Trì rất là bực mình. Sau đó
liền cảm nhận được cái tên Thuật Dung không biết xấu hổ này tới gần hỏi
nàng, đầu lưỡi lướt qua môi và răng của Tạ Dư Trì, khiến người ta không
tự chủ được run lên.
Thật xấu hổ.
Đặc biệt là khi đầu ngón tay hơi lạnh của Thuật Dung chạm vào làn da, không khí khô nóng nhưng
khuôn mặt Thuật Dung lại thiên về lạnh.
Đầu ngón tay hơi lạnh
dường như có ma lực, không ngừng di chuyển lên trên, nơi chạm vào nóng
đến đáng sợ, Tạ Dư Trì không khỏi cuộn người lại, sau đó bị Thuật Dung
đè lên hôn nhẹ.
Khác với sự trúc trắc cuối tuần trước, sự thành
thạo trong các động tác của Thuật Dung khiến Tạ Dư Trì có chút hoảng
hốt, nghĩ rằng đây có thể không phải là cùng một người.
Đầu nhũ
tiêm bị lòng bàn tay xoa xoa đến cứng lại, sau đó bị đầu ngón tay Thuật
Dung ngắt lấy, cảm giác tê dại khiến Tạ Dư Trì cảm thấy rất xa lạ, phảng phất thân thể đã không thuộc về nàng, phảng phất nàng như ngươi đần độn bị Thuật Dung bóp chặt trong lòng bàn tay…
“Bây giờ, có muốn, làm tình, với tôi không?” Giọng Thuật Dung thực nhẹ, như là mang theo ý cười, vang lên bên tai Tạ Dư Trì.
Nóng như thiêu đốt.
“Không…” Tạ Dư Trì bị giọng nói khô khốc khàn khàn của mình dọa sợ, nàng cắn cắn môi, “Không muốn.”
Thuật Dung hôn hôn nàng, dứt khoát rút tay ra, chỉnh lại quần áo cho Tạ Dư
Trì, ôm nàng vào lòng: “Vậy thì ngủ đi, đừng suy nghĩ nhiều nữa.”
Tạ Dư Trì vẫn còn hơi khó chịu nhưng khô nóng đã dần dần dịu xuống, nghe
thấy tiếng thở nhè nhẹ của Thuật Dung, Tạ Dư Trì không hiểu sao bản thân đã bình tĩnh lại và chìm vào giấc ngủ.
Có lẽ Thuật Dung, thực sự là một tên trứng ung.
Ghét quá đi.