Chương 47 - Trở về thành phố
Lau vết máu trên mặt, Sùng Linh quay đầu lại thấy Thuật Dung bị phun máu đầy mặt đang vô biểu tình đi tới, “Giết?”
“Ừ.” Thuật Dung thấy dây leo đột nhiên rút lại, công kích về phía Tạ Dư Trì
đang dùng phù chú làm thành một lá chắn, đồng tử cô co lại.
“Tách tách tách”
Dây leo bị đốt cháy bay lên khói trắng nhưng dây leo vẫn tiếp tục quấn lấy Tạ Dư Trì không buông.
Tạ Dư Trì: ĐMM
Nàng bình tĩnh lại, chậm rãi mở mắt ra, mặc dù vẫn cảm thấy hơi khó chịu
nhưng thị lực đã khôi phục. Ngay lập tức kích hoạt kỹ năng tàng hình, Tạ Dư Trì nhanh nhẹn né tránh dây leo chạy về phía Thuật Dung, đồng thời
khống chế phù chú dán lên dây leo.
“Hừ ——” Tạ Dư Trì đột nhiên bị Thuật Dung ôm lấy, mũi đụng vào cằm cô, đau kêu một tiếng, chỉ cảm thấy Thuật Dung một tay ôm eo nàng, một tay cầm dao phẫu thuật ném ra ngoài.
“Khóc cái gì?”
Tạ Dư Trì bị đụng trúng mũi đau đến rơi nước mắt:…
Điều này sao có thể khống chế được? Nàng cũng không muốn khóc a! Nàng cũng rất bất lực a!
Cho đến khi tất cả dây leo rút đi, Thuật Dung mới buông Tạ Dư Trì ra, cúi người nhặt những dây leo bị đứt trên mặt đất.
Thanh Hòa xách thi thể, nhặt từng viên tinh hạch của Lùn Ma Nhân, 1 Sao cũng
có mà 2 Sao cũng có, hầu hết chúng đều là tinh hạch 2 Sao.
Sùng
Linh giúp cô nhặt tinh hạch, tất nhiên là cô không cẩn thận như Thanh
Hòa, cô chỉ tùy tiện bóp đầu Lùn Ma Nhân trực tiếp lấy tinh hạch ra.
Sau khi đống thi thể gần như được dọn dẹp sạch sẽ, đưa tinh hạch cho Tạ Dư
Trì cầm, dùng một quả bom cháy đốt cháy đống thi thể chất đống, sau khi
chắc chắn rằng sẽ không gây ra cháy rừng, Thuật Dung mới mang các nàng
rời đi.
“Em đoán xem thuốc băng lần trước được làm ra như thế nào?” Thuật Dung lấy đầu Tế Ti ra, móc mắt, tâm tình rất tốt.
“…?”
“Nghiền thành bột, một viên có thể luyện chế ít nhất 20 bình thuốc.” Thuật Dung cầm hai nhãn cầu màu lam thưởng thức, “Màu đỏ có tác dụng không khác gì bom cháy nhưng ngọn lửa không phải là ngọn lửa bình thường, không dễ gì dập tắt được.”
“Không biết còn có Tế Ti nào khác hay không…”
Thuật Dung tiếc hận thở dài, sau đó ném nhãn cầu vào không gian, quay
đầu lại, liền bắt gặp vẻ mặt mê mang của Tạ Dư Trì.
“Chị, đồ của
chị đâu?!” Tạ Dư Trì trợn to hai mắt, vừa rồi nàng nhìn thấy cái gì? Ảo
thuật? Trời ạ, chẳng lẽ Thuật Dung thật sự dùng máu của nàng để nghiên
cứu nhẫn không gian sao? Rõ ràng trên người Thuật Dung không có bất kỳ
phụ kiện nào ngoại trừ một chiếc đồng hồ…
Chuyện gì đã xảy ra…
Làm sao…
“Muốn biết sao?” Thuật Dung lấy khăn ướt lau vết máu trên mặt, thấy khăn ướt
bị nhuộm đỏ, sau đó lau tay, “Em đoán xem, em làm gì thì tôi sẽ nói cho
em?”
Thuật Dung đưa khăn ướt cho Sùng Linh và Thanh Hòa, vứt
những chiếc khăn đã sử dụng đi, nhưng đôi mắt của cô vẫn dán chặt vào Tạ Dư Trì.
Tạ Dư Trì mím môi, nhìn đi chỗ khác.
Hệ thống, mi bị lỗi sao? Sao lại thế này? Chẳng lẽ Thuật Dung cũng có hệ thống sao?
Không, chẳng lẽ Thuật Dung nghiên cứu ra không gian? Hay là kỹ năng? Kỹ
năng không gian di động? Ngọc bội? Lấy máu nhận chủ? Thần Khí??? Không
thể nào!
『 Chờ ký chủ tự mình tìm hiểu. 』
Tìm hiểu không ra! Ai mà biết Thuật Dung sẽ làm gì ta!
Ai muốn chơi trò ngươi hỏi ta đoán với Thuật Dung chứ! Thật là chán ghét!
『 Ờmmm 』
“Lối này.” Thư Dung kéo Tạ Dư Trì đang thất thần, bốn người đi qua con đường bị cành cây chặn lại.
Trước mặt Tạ Dư Trì… Là Thực Nhân Thụ rậm rạp.
Thân cây sẫm màu máu, tạo thành một bức tường màu máu, cành cây hơi cong lắc lư, một con Khuẩn Ti Nhân được thả ra, gào thét lao về phía trước.
Sùng Linh giơ trường đao lên quét ngang Khuẩn Ti Nhân, Thanh Hòa lấy khăn
ướt lau vết máu trên Barrett, sau đó nhìn Thuật Dung, “Cậu muốn nhổ tận
gốc mang về?”
“Phù chú 2 Sao, bom cháy.” Thuật Dung đem một hạt châu đặt ở trên mặt đất, “Nhãn cầu con Tế Ti này có tác dụng phòng cháy.”
“Lại đốt rừng?!” Tạ Dư Trì có chút không muốn nhưng vẫn lấy bom cháy và phù
chú ra, phù chú 2 Sao dán lên Thực Nhân Thụ, Thực Nhân Thụ rất nhanh bị
đốt cháy, khác với lần cứu Hạc Niên chính là lần này Thực Nhân Thụ không chỉ phát ra tiếng răng rắc, mà còn phát ra tiếng kêu khàn khàn, tiếng
kêu cực ngắn nhưng lại khiến người ta bất an. Tạ Dư Trì có chút hoảng
hốt đã bị Thuật Dung nhéo mặt.
“Tỉnh tỉnh.”
Tạ Dư Trì cắn đầu lưỡi, bị đau tỉnh táo lại, nhanh chóng khống chế phù chú dán lên Thực Nhân Thụ.
Thực Nhân Thụ là 3 Sao, phù chú 2 Sao có thể gây sát thương nhưng không thể
hạ gục ngay lập tức, mà Thực Nhân Thụ 3 Sao hiển nhiên không thể chuyển
động rễ cây. Cành cây bay loạn xạ nhưng tất cả những cành cây tấn công
bọn họ đều bị Sùng Linh chặt đứt.
Bom cháy được ném ra không
thương tiếc, khói dày đặc nhanh chóng bốc lên, Tạ Dư Trì bị sặc ho khan, ngọn lửa không lan đến nhờ nhãn cầu Tế Ti nhưng khói dày đặc thì không
như vậy.
Thuật Dung lấy khẩu trang ra cho bọn họ đeo vào, Tạ Dư
Trì lấy nước khoáng vẩy ở xung quanh, “Chúng ta, thật sự phải chờ ở chỗ
này sao?”
Thuật Dung giơ tay nắm lấy tay Tạ Dư Trì, nghịch ngợm nhéo nhéo đầu ngón tay của nàng, “Chờ thêm một lát nữa.”
Chờ thêm một lát…
Cho đến khi ngọn lửa tan đi, tất cả Thực Nhân Thụ đều bị cháy đen, từng
nhánh cây trở nên khô héo, khi Thuật Dung đến gần chúng, những cành khô
đó không có bất kỳ động tĩnh nào.
Thuật Dung đào hốc cây Thực
Nhân Thụ một chút, lấy ra một vài hạt nhỏ màu đỏ thẫm, hạt giống không
bị ngọn lửa làm hỏng, được Thực Nhân Thụ giấu kỹ trong hốc cây.
Tạ Dư Trì không biết Thuật Dung lấy bao nhiêu nhưng nhìn bộ dáng người phụ nữ này hưng phấn đến vậy, có lẽ đã lấy rất nhiều.
“Ơ?” Tạ Dư Trì thoáng thấy một bông hoa nhỏ nở dưới gốc Thực Nhân Thụ, rất
đẹp. Thật không thể tin được, nàng vừa định tiến lên nhìn cho rõ, đã bị
Thuật Dung ngăn lại.
Thuật Dung đi đến gần bông hoa, sau đó lấy
xẻng đào gốc hoa lên, trong suốt quá trình đào, thậm chí Thuật Dung còn
không chạm vào bông hoa, cô đào luôn cả rễ mang theo đất vào chậu hoa,
sau đó đặt chậu hoa vào không gian, sau đó đứng dậy dạy bảo Tạ Dư Trì:
“Đừng sờ loạn.”
Tạ Dư Trì: Chị đã nhổ hoa người ta tận gốc rồi mà còn không cho em đụng vào.
『 Ký chủ, hoa kia có độc. 』
『 Ma Nhân Cổ: Dùng những bông hoa xinh đẹp để thu hút sự chú ý của con
mồi, phấn hoa có tác dụng kích dục, sau khi ăn cánh hoa vào có tác dụng
gây tê và ảo giác, có thể khiến người ta mê mang. 』
Kích dục… Gây tê… Ảo giác…
Tạ Dư Trì cạn lời, nàng nhìn Thuật Dung, người phụ nữ này giữ lại loại hoa đó làm gì?
Sau đó, hành trình vào rừng rất bình đạm, dọc đường Thuật Dung xúc cây này
chứa cây kia, khiến Tạ Dư Trì bắt đầu tự hỏi rốt cuộc không gian của
Thuật Dung lớn bao nhiêu?
Các nàng ở trong rừng khoảng hai tuần,
ba túi bánh quy khô và nước của Tạ Dư Trì sắp hết, nàng nhịn không được
nói với Thuật Dung, vì vậy Thuật Dung tăng tiến độ chuẩn bị rời khỏi
rừng.
Trên thực tế, không gian của Thuật Dung đã gần đầy.
Khiếu Thiên đã ăn rất nhiều tinh hạch, cho đến khi rời khỏi rừng cũng không
có dấu hiệu thăng cấp, Tạ Dư Trì có chút khó hiểu, chẳng lẽ tiểu đồng
đội của nàng phải sử dụng thức ăn cho thú cưng hoặc phiếu thăng cấp sao? Chẳng lẽ hệ thống bẫy mình đến vậy?
『 Đương nhiên không phải, nếu ngài cho Khiếu Thiên ăn viên tinh hạch 4 Sao, nói không chừng sẽ thăng cấp? 』
Tinh hạch 4 Sao…
Tạ Dư Trì có chút oán hận nhìn thoáng qua Thuật Dung, nàng còn chưa ăn, làm sao có thể cho Khiếu Thiên ăn…
Nên chia tinh hạch 4 Sao như thế nào? Sùng Linh không cần tinh hạch, nhưng Thuật Dung cần, hiển nhiên Thanh Hòa cũng cần…
Còn nàng, một lọ nước tương kéo chân sau như vậy, sao có thể được chia tinh hạch? Ở cùng đại lão có nhiều kỳ ngộ như vậy, nhưng xác suất nhận được
những thứ tốt cũng thấp…
Rời khỏi rừng, Tạ Dư Trì lấy trực thăng ra, chuyến đi này đặt dấu chấm kết thúc tại đây.
Trở lại căn cứ, Thuật Dung liền đến tòa nhà nghiên cứu, sau đó Tạ Dư Trì
bắt đầu rèn luyện một mình, Thuật Dung luôn đi sớm về muộn, mỗi ngày Tạ
Dư Trì chỉ gặp Thuật Dung vào lúc ——
4 giờ sáng khi bị kêu rời giường.
Đã một tuần kể từ khi trở lại căn cứ, Tạ Dư Trì nhìn thư mời phó bản trong ba lô có chút phát sầu.
Tinh hạch 1 Sao, 2 Sao nàng giữ đều ném cho Thuật Dung, trong ba lô tương
đối trống, nàng còn bổ sung lương thực, nước uống, bom cháy các loại, có thể nói mọi thứ đều đã chuẩn bị xong xuôi.
Nhưng, nàng nên mở miệng với Thuật Dung thế nào đây?
—— “Căn cứ trưởng, em có phó bản, chị có muốn đi cùng em không?”
—— “Căn cứ trưởng, chị có hứng thú với phó bản lần trước không? Lần này em có 7 ngày…”
—— “Căn cứ trưởng, có thời gian đánh phó bản không?”
Tạ Dư Trì não bổ rất nhiều chuyện, cũng đoán được không ít phản ứng của
Thuật Dung, có lẽ sẽ hứng thú, có lẽ sẽ kinh ngạc, cũng có thể sẽ rất
hứng thú nhìn nàng hỏi nàng đi như thế nào? Chẳng lẽ lại là rèn luyện
cho Phù Chú Sư? Nhưng mà!!!
Trên thực tế, ngay cả mỗi ngày Tạ Dư
Trì còn không thể gặp Thuật Dung. Nói chi là phó bản, các nàng đã ăn cơm hộp cả tuần rồi! Tuy rằng ở mạt thế được ăn cơm hộp cũng là một loại
hạnh phúc.
Gần đây ngoại trừ đối luyện với Sùng Linh, Thanh Hòa còn đi chăn nuôi, có vẻ như quy mô chăn nuôi đã được mở rộng?
Nhưng, có một lần thấy Thanh Hòa trở lại với lông gà trên đầu, Tạ Dư Trì đã biết đại khái quy mô được mở rộng là cái gì…
Có lẽ là những quả trứng không nỡ ăn trước kia đã được ấp ra thành gà con.
Vốn dĩ ban đầu Sùng Linh đến giúp Thanh Hòa, nhưng nghe nói… Sùng Linh
khó chịu vì tiếng ồn, lỡ tay bóp chết một con gà nhỏ màu vàng, sau đó cô đã… Bị đuổi ra ngoài.
Nghe nói còn bị đưa vào danh sách đen của trang trại, cấm đi vào.
Tạ Dư Trì luyện tập một mình không khỏi có chút chểnh mảng, mỗi lần nằm
liệt trong phòng tập, lại có chút nhớ cảm giác nghiêng đầu là có thể
thấy Thuật Dung.
Nhưng ba ngày sau, sau khi Tạ Dư Trì bị Thuật
Dung kêu rời giường, khi chạy về thấy Thuật Dung đang làm bữa sáng khiến nàng có hơi ngơ người, cho đến khi đến phòng tập thể dục, Tạ Dư Trì
nhìn Thuật Dung đang nhàn nhã ngồi ghế đọc sách, nàng vẫn còn hơi khó
tin.
“Chị không đi tòa nhà nghiên cứu sao?” Tạ Dư Trì thực kinh ngạc.
“Số liệu vẫn chưa ra.” Thuật Dung lật một trang, ngẩng đầu nhìn Tạ Dư Trì, “Làm sao?”
“Không, không có gì… Chỉ là tò mò thôi, chị đã bận rộn lâu như vậy, mỗi ngày đều không gặp được, đột nhiên lại rảnh rỗi.”
“Oán giận tôi bận rộn không thể quan tâm em sao?” Thuật Dung nghiêng đầu
hỏi, giọng nói tuy rằng lạnh lùng nhưng vào tai Tạ Dư Trì lại trở nên
nóng bỏng, vô cùng nóng bỏng.