Chương 53 - Thành phố J
Đôi mắt Sùng Linh sáng quắc, nhưng cô không trả lời.
“Hơn nữa chị cũng không thể quá can thiệp vào chuyện của tôi!”
“FWB?… Không thể.” Sùng Linh cau mày, trực tiếp phủ quyết.
“… Ý tôi là, chúng ta phải bình đẳng với nhau, chị không thể ép buộc tôi
làm bất cứ điều gì.” Thanh Hòa cảm thấy cạn lời, kể từ khi cô thua vụ cá cược đó, đã bao lâu rồi cô không chạm vào giống đực?
“Có thể.” Sùng Linh ngồi thẳng dậy, sảng khoái đồng ý, “Tất cả tinh hạch của tôi đều cho em.”
“… Ừm.” Thanh Hòa ở giữa giường vạch một đường, “Chị không thể vượt qua, mỗi người một nửa!”
Sùng Linh: “…”
*********
Ở thành phố H có khu người giàu, tức là khu dành cho sĩ quan quân đội,
với các trung tâm thương mại lớn và các cao ốc thương mại.
Vào ban đêm, đèn được thắp sáng rực rỡ, cực kỳ sống động, khiến mọi người cảm thấy như thể họ đã trở về trước mạt thế.
Các nàng đi dạo quanh thành phố H theo lời mời của Trác Húc, đương nhiên không thể thiếu nơi này.
Có bảo vệ túc trực ở lối vào của cao ốc thương mại, trên đường phố cũng có binh lính tuần tra duy trì trật tự.
Tòa nhà rất cao, có tới 20 tầng và có rất nhiều cửa hàng, thật choáng ngợp.
“Ở đây vậy mà có những nơi như nhà hàng và quán cà phê sao?” Từ tầng một
đến tầng ba đều là khu vực ăn uống, Tạ Dư Trì nhìn những người trong
quán cà phê đang ngậm xì gà nhâm nhi cà phê đọc báo, có chút không thể
tưởng tượng được. Đây không giống mạt thế chút nào
Quá, quá xa xỉ.
Thanh Hòa lôi kéo Sùng Linh đến thang máy lên lầu đi mua sắm, cô có nhiều
tinh hạch đến mức không thể dùng hết, hiện tại có cơ hội ra ngoài tiêu
xài thật là hiếm có khó tìm.
Tạ Dư Trì cảm thấy không có gì đặc biệt muốn mua, nàng đi theo Thuật Dung đi dạo nhàn nhã, không vội vàng.
“Thành phố Z có cần cái này không?” Thuật Dung nhìn cửa hàng, đột nhiên hỏi: “Em muốn không?”
“Tất nhiên là có nó thì tốt, nhưng em nghĩ nó quá xa hoa lãng phí, ý em là
quán cà phê và quán bar, cảm thấy hơi xa hoa lãng phí. Nhưng em nghĩ nhà hàng và cửa hàng bán đồ rất tiện lợi.” Tạ Dư Trì nói, “Nhưng căn cứ của chúng ta có đủ tài nguyên không?” Nàng cảm thấy nếu Thuật Dung bán đồ
thì cô sẽ bán vũ khí, thuốc và phát minh.
“Trở về giao cho Từ Duệ xử lý thử xem.” Hiển nhiên Thuật Dung chỉ là tùy tiện hỏi căn cứ có cần gì không, cũng không có ý định tự mình làm, trực tiếp ném cho Từ Duệ.
Lại nói tiếp… Mỗi lần Thuật Dung ra ngoài đều giao lại các loại công việc của căn cứ cho Từ Duệ. Không, không, cho dù không ra ngoài, bình thường Thuật Dung đều ở tòa nhà nghiên cứu, còn công việc của căn cứ vẫn rơi
vào đầu Từ Duệ……
Tạ Dư Trì like cho Từ Duệ một cái, người tài giỏi thường nhiều việc.
Tạ Dư Trì cầm tinh hạch 1 Sao mua rất nhiều đồ ăn vặt, đóng gói chúng vào
túi, tìm một góc không có ai xung quanh đặt chúng vào ba lô.
Vừa quay đầu lại, nàng đã thấy Thanh Hòa ngậm điếu thuốc đang đi về phía mình, Sùng Linh theo sau với túi lớn túi nhỏ.
“Mua xong rồi?” Thanh Hòa dập tắt tàn thuốc, nhìn hai tay Tạ Dư Trì và Thuật Dung trống trơn, “Không mua gì sao? Chỉ đi dạo? Vậy đi ăn đi, mình
mời.”
Ăn cơm ở nhà hàng lầu một, cũng đã rất khuya, các nàng không đi dạo nữa, trực tiếp trở về chỗ ở.
*********
“Chị muốn ăn sô cô la không?” Tạ Dư Trì tắm xong nằm ở trên giường, nhìn Thuật Dung đang lau tóc, cười hỏi: “Thanh sô cô la!”
Thuật Dung lấy một miếng, bỏ vào miệng, nghiêng người đút cho Tạ Dư Trì, “Như vậy sao?”
“… Không phải… Ăn bình thường thôi…”
Thuật Dung giơ tay lấy hộp qua, đặt ở đầu giường, đặt sô cô la chung với đồng hồ của các nàng.
Thuật Dung tháo kính ra, cũng đặt lên đầu giường, “Ăn bình thường?”
“Không ăn, chị cầm hết đi…” Tạ Dư Trì ngáp một cái, “Với lại muộn như vậy, em sợ sâu răng…”
Thuật Dung xoa xoa tóc Tạ Ngọc Trì, ôm Tạ Dư Trì vào lòng ngủ, “Hôn chúc ngủ ngon đêm qua không sợ sâu răng sao?”
“Hả?”
“Rất ngọt.” Thuật Dung cười khẽ, cúi người hôn lên trán Tạ Dư Trì.
“A! Chị như vậy…” Tạ Dư Trì che mặt, có chút thẹn thùng, “Thật là phạm quy…”
“Phải không? Có thứ thậm chí còn phạm quy hơn.” Thuật Dung cười, hơi thở lướt qua tai Tạ Dư Trì, cực kỳ ái muội.
“Hừ…” Tạ Dư Trì yếu ớt hừ một tiếng, vùi vào lòng Thuật Dung, hai tay ôm lấy eo cô, bất động.
Dù sao thì… Nếu tiếp tục nói chuyện với Thuật Dung, Tạ Dư Trì cũng không thể tưởng tượng được sẽ xảy ra chuyện gì.
*********
Sau khi trở về từ khu mua sắm trong cao ốc thương mại, Thanh Hòa nhanh nhẹn tắm rửa, cảm thấy vô cùng sảng khoái. Cô đi dép lê cầm theo đồ mới mua
về ngồi trên sô pha, mở một hộp sô cô la đậu và bắt đầu ăn.
—— “Buổi tối ăn ít ngọt…”
Sùng Linh cầm khăn lông đi tới lau tóc cho Thanh Hòa, trông có chút bất đắc dĩ.
Thanh Hòa cắn một viên sô cô la, quay lại hôn Sùng Linh, Sùng Linh bị nụ hôn
làm cho sửng sốt, đầu lưỡi nếm được vị ngọt của sô cô la, đôi mắt cô tối sầm lại, khi Thanh Hòa dứt ra, cô đã giơ tay lên giữ ót Thanh Hòa lại,
hôn sâu hơn.
Thanh Hòa chưa kịp phản ứng thì Sùng Linh đã leo lên sô pha, quỳ trên người cô và cởi áo ngủ của cô ra.
“Vl, lão ma túy —— shh, đừng đừng cắn, shh đau đau đau…” Thanh Hòa mở
miệng nói một câu lão ma túy khiến Sùng Linh có chút bực mình, cúi đầu
dùng sức cắn vào xương quai xanh của cô, dùng lực, phá da cho đến khi
Thanh Hòa sửa miệng xin khoan dung mới tỉnh táo nhả ra.
“Ban ngày mới nói là không thể cưỡng ép xong! Sao chị không giữ lời? —— Sùng
Linh!” Thanh Hòa đẩy đầu Sùng Linh, bị Sùng Linh không kiên nhẫn nắm lấy đôi tay, cô còn muốn khuyên nhủ thêm, vừa ngước mắt lên đã đối diện với đôi mắt đỏ ngầu của Sùng Linh…
Người, người phụ nữ này kích động quá rồi?!
Thanh Hòa cảm thấy không ổn. Cô muốn chạy theo phản xạ có điều kiện, nhưng cô thậm chí còn không thể đánh bại Thuật Dung ở cự ly gần, huống chi là
Sùng Linh? Hơn nữa Thanh Hòa thực sự thích bắn tỉa bằng Barrett… Loại
vật lộn này… Cũng chỉ có thể đánh thắng Tạ Dư Trì.
Sùng Linh
cởi áo choàng tắm của Thanh Hòa ra, cởi thắt lưng trực tiếp trói cổ tay
Thanh Hòa lại, giọng nó có chút khàn khàn, “Không cưỡng ép…”
“Nói nhảm! Vậy thả tôi ra ngay!” Thanh Hòa rất tức giận, cái này không phải
cưỡng ép thì là gì? Má nó, không thể tin những gì lão ma túy này nói
được. Lúc trước cũng thế, đã nói là đồng ý quỳ xuống xin lỗi… Uhh,
hình như là đã đồng ý rồi nhỉ?
Nghĩ kỹ lại, hình như lúc đó Sùng Linh không nói là loại phương thức nào? Chẳng qua chỉ là mình luôn cho rằng là quỳ xuống?
Thanh Hòa vẫn còn đang miên man suy nghĩ về lần đầu tiên, đột nhiên cảm thấy
cơ thể bị nâng lên, cô đã bị Sùng Linh bế lên và ném lên giường. Còn
chưa kịp nghĩ nhiều, bụng nhỏ đã cảm thấy lạnh.
“Tay chị lạnh quá ——”
“Em… Làm nó ấm lên?” Sùng Linh cười nhẹ, cúi người hôn lên xương quai xanh
của Thanh Hòa, sau đó không ngừng hôn xuống, ngậm lấy một đầu mềm mại
trong miệng, nghịch ngợm cọ cọ đầu răng, chọc đến người dưới thân bất
mãn hừ hừ.
“Đã nói là tôi ở trên…” Thanh Hòa hừ hừ không cam
lòng, cô nhịn không được siết chặt tay lại, đầu óc rối bời, đã bao lâu
rồi? Bao nhiêu tháng kể từ lần trước? Không thể nhớ được……
“Sợ em mệt, lần sau sẽ để em nằm trên.” Sùng Linh dỗ dành, hôn lên bụng
dưới của Thanh Hòa, dùng răng cởi bỏ lớp trói buộc cuối cùng. “Thanh
Hòa…”
“Câm miệng! Có làm hay không, không làm thì cút!” Thanh
Hòa thẹn quá hóa thành giận, tất nhiên cô biết Sùng Linh đang cười cái
gì, mặt nóng bừng, chỉ cảm thấy mình chưa bao giờ xấu hổ như vậy trong
đời…
“Không, không có… Tôi thích…” Sùng Linh cúi đầu hôn
lên mảnh lầy lội kia, đầu ngón tay chậm rãi đưa đẩy, móc ra sợi dây gọi
là lý trí của Thanh Hòa. “Chỉ là… Không ngờ… Em nhạy cảm như vậy…
Gấp không chờ nổi…”
“Câm miệng… Hừ, hah…”
“Được rồi, câm miệng…”
…
↑Bi kịch gây ra bởi một viên sô cô la.
Ngày hôm sau, Tạ Dư Trì mang theo phù chú trao đổi tinh hạch 4 Sao với Trác
Húc, nàng mừng rỡ trở về phòng, nóng lòng muốn lấy tinh hạch 4 Sao ra
chuẩn bị luyện hóa.
Luyện hóa tinh hạch 4 Sao tốn 8 tích phân,
nhưng hiển nhiên Tạ Dư Trì không ngờ rằng sau khi nàng lấy 4 Sao ra,
Thuật Dung cũng lấy ra viên tinh hạch 4 Sao của Chuột Vương, “Luyện hóa
chung được không?”
Tạ Dư Trì:…
“Được…” 16 tích phân, lại thêm 2 tích phân mở rộng ba lô, thật là đau lòng.
Hừ, Thuật Dung thật là, đã lấy hết đồ ra, còn hỏi có được không, được,
đương nhiên, chưa nói đến chuyện chị đẹp như vậy, chỉ bằng việc chị là
đối tượng của em, còn có cái gì mà không được?
“Chị muốn đưa cái này cho ai?” Phải biết rằng, hiện tại tinh hạch 4 Sao vẫn là vô cùng trân quý.
“Ba người bốc thăm. Chị, Thanh Hòa, Sùng Linh.” Thuật Dung nhéo nhéo tinh hạch không tạp chất, cười nói: “Em thì không cần.”
“Em, em…” Tạ Dư Trì cảm thấy tủi thân. Ai nói? Có ai mà không thích có
nhiều tinh hạch chứ? Nhưng các nàng là một nhóm… Mình có tinh hạch 4
Sao rồi, vậy thì chia ra cũng được… Nhưng Thuật Dung căn bản không có
suy nghĩ gì, trực tiếp bỏ qua mình, chính là rất tức giận.
“Hiểu một chút, nhé?”
“Ừm……”
*********
Cuối cùng, Thanh Hòa là người rút thăm có được tinh hạch 4 Sao. Sau khi ăn
tinh hạch, Thanh Hòa phải tiêu hóa trong một ngày mới hấp thụ năng lượng được và ẩn ẩn có xu hướng thăng cấp. Vì vậy, các nàng quyết định dựa
vào thông tin của Trác Húc, đi về phía tây nhìn xem, thuận tiện xem
Thanh Hòa có cơ hội thăng cấp lên 4 Sao hay không.
Tạ Dư Trì ăn
luôn tinh hạch 4 Sao, năng lượng bùng nổ, nàng thừa dịp dư thừa năng
lượng, làm hết phù chú một lượt, thỏa đáng thu vào ba lô.
“Mình
cảm thấy sau này có thể dùng tinh hạch làm thuốc bổ sung thể lực, vừa ăn vừa làm phù chú.” Tạ Dư Trì ảo tưởng, khó trách hệ thống nhất định phải cho nàng hạn mức mỗi ngày, nếu không nàng đã có thể làm giàu chỉ bằng
việc làm phù chú.
Đồng thời, Tạ Dư Trì cảm thấy mình có chút may
mắn, may mắn là sau khi đến thế giới này, nàng đã gặp được Thanh Hòa,
Thuật Dung và những người khác, nếu gặp phải người từ căn cứ khác, khó
có thể nói là nàng sẽ không bị bắt để nghiên cứu hoặc bị ép buộc mỗi
ngày chế tác phù chú đi cung ứng.
Sau khi chia phù chú với thành
phố H xong, những người từ thành phố L liền rời đi. Nhưng Thuật Dung các nàng vẫn tiếp tục hành trình sau khi Thanh Hòa hấp thụ tinh hạch xong.
“Chỉ nói là phía tây và vùng lân cận thành phố J thôi. Không phải quá rộng
hay sao? Ai biết được ở đó có gì?” Thanh Hòa ngồi trong khoang lẩm bẩm,
cô còn mua hai chai bia, uống chút bia ăn đậu phộng, biểu cảm rất vui
vẻ.
“Đến gần rồi cảm nhận.” Sùng Linh nhìn ra ngoài cửa sổ, cảnh giác kiểm tra xung quanh.