Chương 46 - Tế Ti
Mở ba lô ra, Tạ Dư Trì chuyển ánh mắt đến chiếc rương nhỏ.
Hy vọng sẽ có thể ra phiếu kỹ năng…
Thầm cầu nguyện một phen, Tạ Dư Trì nghiêm túc mở chiếc rương nhỏ.
『 Ting! Nhận thư mời phó bản bảy ngày × 1』
Bảy ngày…
『 Ký chủ có thể tự mình lựa chọn thời gian sử dụng nga! 』
Có thể tự chọn bảy ngày nào sao? Tạ Dư Trì nhìn thư mời chiếm một ô, trầm mặc.
Nàng chỉ còn 1 viên tinh hạch 3 Sao, Tạ Dư Trì nghĩ nghĩ, làm một tấm phù
chú 3 Sao, sau đó lấy tinh hạch 3 Sao ra ăn, đồng thời làm một tấm phù
chú 3 Sao khác. Sau đó làm hết giới hạn phù chú 1 Sao và 2 Sao trong hôm nay, nhìn phù chú trong ba lô, Tạ Dư Trì dựa vào ghế cảm thấy có chút
thích ý.
Chạy một ngày một đêm xe mới tới lối vào rừng rậm. Vừa nhìn thấy rừng cây, Thuật Dung dừng xe lại, “Xuống xe, đi bộ.”
Đi bộ?! Tạ Dư Trì ngây người, như vậy sẽ rất mệt đó! Nàng muốn giãy giụa
nhưng thấy Thanh Hòa và Sùng Linh đã xuống xe, Thuật Dung im lặng nhìn
nàng.
Được rồi, đi bộ.
Cam chịu số phận ra khỏi xe, Tạ Dư
Trì đổ đầy nhiên liệu cho xe bọc thép rồi mới thu vào. Sau đó, nàng lấy
trực thăng ra, cũng đổ đầy nhiên liệu cho trực thăng.
Cứ như vậy. Nếu lát nữa có chuyện gì thì cũng dễ thoát thân.
Mãi cho đến khi Tạ Dư Trì thu dọn đồ đạc xong, các nàng mới lên đường.
Lối vào rừng rậm rạp hơn lần trước rất nhiều, đường đi cũng hẹp hơn.
Tạ Dư Trì gian nan đẩy một cành cây sang một bên, cảm thấy quần của mình
bị kéo kéo, thời tiết hơi nóng, mặc dù trong rừng mát hơn nhiều nhưng Tạ Dư Trì vẫn đổ mồ hôi.
“Khiếu Thiên, đừng quậy!” Tạ Dư Trì lắc lắc chân, đột nhiên bắp chân tê rần.
“Gâu?” Khiếu Thiên ngơ ngác.
“Đừng nhúc nhích.” Thuật Dung lạnh giọng quát, giây tiếp theo, Tạ Dư Trì liền nhìn thấy Thuật Dung lấy dao phẫu thuật ra, trực tiếp phi qua.
Dao phẫu thuật cắt ngang cành cây quấn quanh mắt cá chân Tạ Dư Trì, trực
tiếp cắm trên mặt đất. Chỗ bị cắt đứt có chất lỏng màu đỏ chảy ra.
Tạ Dư Trì hơi sững sờ, nàng giật giật chân, mất đi trực giác trong giây lát. “Em…”
“Tác dụng gây tê.” Thuật Dung lấy ra một chiếc lọ trong suốt, ngồi xổm xuống chứa chất lỏng từ cành cây vào, sau đó lấy nhánh cây khô trên mắt cá
chân Tạ Dư Trì xuống, cô xắn ống quần của Tạ Dư Trì lên nhìn, chỗ mắt cá chân Tạ Dư Trì có mấy vết máu nhỏ, mà trên cành khô có gai nhọn còn
chưa kịp thu hồi.
Ánh mắt Thuật Dung lóe lóe, ném nhánh cây khô
vào không gian trữ vật, sau đó dùng đầu ngón tay xoa xoa lên vết thương
của Tạ Dư Trì, “Không có gì nghiêm trọng, lên, tôi cõng em.”
“… Này, như vậy không ổn lắm đâu.” Trong lúc nhất thời Tạ Dư Trì có chút xấu hổ.
“Đừng để Thanh Hòa và Sùng Linh đợi lâu.” Thuật Dung khom lưng trước mặt Tạ Dư Trì, ra hiệu cho Tạ Dư Trì nhanh lên.
Tạ Dư Trì rụt rè leo lên, ôm cổ Thuật Dung, có chút ngại ngùng.
Không biết đi bao lâu, Thuật Dung chậm rãi dừng lại, “Sùng Linh.”
“Hửm?”
“Cô có cảm thấy gì không?”
“Có… Tiếng sột soạt…” Sùng Linh cầm đao, từ từ nói, trường đao cắm vào
đất, những dây leo xung quanh từ từ di chuyển khỏi vị trí của trường đao với tốc độ khó nhận thấy.
“Nó biết tôi…” Thuật Dung cười nhẹ nói: “Có vẻ thú vị đây.”
“Cái gì…” Vẻ mặt Tạ Dư Trì mờ mịt, nàng đột nhiên nhớ tới lần trước lúc
các nàng rời đi, đám thực vật làm nhiễu loạn hướng phương… Lần này,
cũng là như vậy?
“Nơi này, cái màu đỏ.” Thuật Dung đạp đất dưới chân, “Cành cây khô vừa mới bị cắt đứt.”
Tạ Dư Trì nàng thật đúng là không phát hiện…
Thanh Hòa nâng Barrett lên cau mày, “Khu rừng ma này, chẳng lẽ đều là thực vật biến dị sao?”
“Không, còn có côn trùng, động vật, Phi Nga Nhân…” Thuật Dung lắc đầu, “Chỉ
là, lần trước cứu Hạc Niên, đốt một khoảnh rừng lớn, còn làm Thực Nhân
Thụ bị thương nên chúng nó nhớ rõ tôi thôi.”
“Nhớ rõ cậu sao?
Mang thù sao?! Trời ạ? Thực vật có đầu óc?” Thanh Hòa nhịn không được
phỉ nhổ, cô dùng Barrett đẩy cành cây trước mặt sang một bên, “Bây giờ
chúng ta phải làm sao?”
“Chờ.” Thuật Dung không vội. Cô cũng
không định đốt rừng lần nữa, như vậy sẽ không lấy được mẫu vật mà còn
chọc giận côn trùng trong rừng, mà ánh lửa quá lớn sẽ hấp dẫn Phi Nga
Nhân, đây thực sự không phải là một hành động sáng suốt.
Không biết… Thực vật biến dị ở đây đã mấy Sao rồi.
Cũng may Thuật Dung không đi lòng vòng nữa, cô dùng dao găm cắt cành cây,
thu thập chúng, nhặt một vài cục đá lớn và tạo ra một ngọn lửa đơn giản
với bom cháy của Tạ Dư Trì.
Họ ngồi quanh đống lửa, Tạ Dư Trì lấy bánh quy và nước ra chia nhau.
Có lửa mà không nướng thịt thì có cảm giác thiếu thiếu…
『 Một cân thịt lợn sống 5 tích phân! 』
Tạ Dư Trì bĩu môi, nàng sẽ không ăn. Nếu thực sự lấy ra, nàng không biết nên làm thế nào để lừa mọi người.
Ngồi đây một lúc lâu cũng không thấy có động tĩnh gì khác.
Mãi cho đến khi màn đêm buông xuống, Thuật Dung cho thêm củi vào lửa, thỉnh thoảng nghe thấy tiếng nổ lách tách từ ngọn lửa, Sùng Linh bất ngờ nâng đao đứng dậy.
“Tới.”
Cái gì tới? Tạ Dư Trì không hiểu ra sao nhưng nàng vẫn đá đá Khiếu Thiên đang ngủ dưới chân mình, rồi đứng dậy.
“Ho ho ho…”
Từ lúc âm thanh phát ra đến khi bóng người lao về phía họ chỉ diễn ra
trong vòng hai giây. Sùng Linh chém qua, thân ảnh đó bị đánh giữa không
trung, tách ra làm hai.
Tạ Dư Trì hoang mang sờ lên vết ướt trên mặt, phát hiện đều là máu?
Thi thể rơi xuống cách đó không xa, nó không có mí mắt, chỉ có một đôi mắt
rất to lồi ra màu đỏ rực, giống như hai huyết cầu lớn nhìn chằm chằm Tạ
Dư Trì, trong cái miệng hơi hé mở có thể nhìn thấy những chiếc răng nanh mỏng, Tạ Dư Trì xem đến ngẩn ra.
Đây không phải là… Lùn Ma Nhân sao?
Chẳng mấy chốc, những tiếng “Ho ho ho” ngày càng dày đặc, Tạ Dư Trì kinh
hoàng khi phát hiện những con mắt đỏ lấp lánh trong bụi rậm nhiều đến
mức không thể đếm xuể…
“Tại sao lại có Lùn Ma Nhân ở đây?!”
Nàng lấy phù chú 1 Sao ra, khống chế phù chú tạo thành một bức tường
trước mặt, ngăn cản Lùn Ma Nhân đang lao về phía mình, vẻ mặt không thể
tin được.
Thuật Dung dùng dao găm chém đứt cổ một Lùn Ma Nhân, tùy ý ném đầu xuống, không trả lời.
Thanh Hòa thậm chí không cần nhắm khi dùng Barrett, cô ấy không nói gì mà bắn từng viên một.
Sùng Linh… Sùng Linh thì không cần nói thêm nữa…
Không biết đã qua bao lâu, Tạ Dư Trì nhìn phù chú của mình tiêu hao cùng mùi
máu tanh nồng nặc xung quanh, sắc mặt càng ngày càng kém. “Căn cứ
trưởng, nếu như cứ như vậy, nhất định sẽ dẫn tới những thứ khác…”
Ở mạt thế, xung quanh mùi máu tanh nồng nặc như vậy chắc chắn không phải là điều tốt.
“Ho ——”
Đột nhiên có một tiếng hú dài và hùng hồn, tất cả Lùn Ma Nhân đều phát điên, vung móng vuốt sắc nhọn loạn xạ!
Tạ Dư Trì khống chế phù chú 2 Sao giết một vài Lùn Ma Nhân sắp đến gần
nàng, thấy một tên Ma Nhân mặc trường bào đang từ từ bước ra khỏi rừng
cây. Ngoại hình của nó giống như Lùn Ma Nhân, chiều cao của nó gần như
gấp đôi chiều cao của Lùn Ma Nhân…
Khi Tạ Dư Trì thấy hai con
mắt màu băng nhô ra trên cái đầu ngẩng lên, nàng hơi sửng sốt. Cái này,
hình như nàng từng thấy trong tranh minh họa của Thuật Dung…
“Ma Nhân Tế Ti?” Tạ Dư Trì vừa mới nghĩ tới, nghe thấy Thuật Dung rất có
hứng thú lẩm bẩm, quay đầu lại nhìn, quả nhiên, vẻ mặt Thuật Dung rất
hưng phấn, trong mắt không giấu được cuồng nhiệt…
Chắc cái tên mặt than này chỉ dao động cảm xúc vô cùng lớn vào những lúc như thế này…
Tạ Dư Trì muốn xem thường nhưng nàng thấy Ma Nhân Tế Ti đột nhiên nhìn nàng…
『 Cảnh báo! Cảnh báo! Ký chủ đã bị tỏa định! 』
Tạ Dư Trì:???
Ta mẹ nó còn chưa mở định vị nữa mà?!
Ngay khi Tạ Dư Trì vừa mới phỉ nhổ hệ thống trong lòng, liền thấy đôi mắt xanh như băng đó đột nhiên sáng lên.
Đúng vậy, sáng lên.
Ánh sáng màu băng lam hội tụ trong mắt, Tạ Dư Trì không dám phân tâm nữa, dán một tấm Phù Tăng Tốc, xoay người bỏ chạy.
Nơi ánh sáng chạm tới bị bao phủ bởi một tầng băng, Tạ Dư Trì chưa kịp cảm
khái đã thấy ánh sáng di chuyển theo chuyển động của Tế Ti?!
Đang làm cái trò gì đây trời!
Không dám phân tâm, Tạ Dư Trì lại dán thêm một tấm Phù Tăng Tốc khác, bắt đầu chạy không dám quay đầu. Cẳng chân đột nhiên bị một lực lớn tóm lấy, Tạ Dư Trì nhất thời không phản ứng kịp, suýt chút nữa ngã xuống, may mắn
có kinh nghiệm khi đối luyện với Thuật Dung, dùng trái tay chống đất,
khống chế phù chú 1 Sao, dán lên dây leo trên cẳng chân, đứng dậy chạy
tiếp.
“Thuật Dung, có lẽ thực vật biến dị này đã khai linh trí.”
Thanh Hòa dùng báng súng đập bay Lùn Ma Nhân, cau mày nói, “Không thể
kéo dài thời gian nữa.”
“Chờ tôi lấy nhãn cầu của Tế Ti.” Thuật
Dung cầm dao găm xông tới, tựa hồ những tên Lùn Ma Nhân cảm nhận được,
cấp tốc lao về phía Tế Ti, cùng lúc đó, dây leo rậm rạp không biết từ
đâu lao tới, có vẻ như nó sẽ quấn lấy Thuật Dung.
“Nhắm mắt lại!”
“Bùm”
Tiếng nổ không lớn, dù sao thì Tạ Dư Trì chậm một nhịp, giây tiếp theo, nàng
thấy một ánh sáng trắng đột nhiên chiếu lên, gần như chiếu sáng cả khu
rừng! Nàng vội vàng nhắm mắt lại, hiển nhiên đã chậm một bước, nhất thời đầu óc ong ong, hai mắt cay cay không ngừng chảy nước mắt.
Hệ thống!! Ta có bị mù không!
『 Bị mù và chóng mặt tạm thời. 』
Đây thật là, thật đúng là bí chế bom choáng khiến người ta cảm nhận được sự ánh sáng của mặt trời.
『 Tất nhiên! Sản xuất bởi hệ thống, tất nhiên là tinh phẩm! 』
Tạ Dư Trì không muốn nói thêm gì nữa, nàng cố gắng hết sức lắng nghe động
tĩnh xung quanh, đồng thời bọc phù chú 1 Sao quanh người, nàng thế mà bị mù tạm thời vì đồng đội?
“Ho ——”
“Ho…”
Tiếng kêu đinh tai nhức óc của Tế Ti vang lên, Thuật Dung đá bay Tế Ti ra xa, ánh sáng màu lam biến mất trong nháy mắt, sau đó Thuật Dung đuổi theo, lắc
mình đi tới trước mặt Tế Ti, dao găm hung hăng chém qua cổ nó, trong lúc nhất thời, một lượng lớn máu tươi phun ra, Thuật Dung bị bắn đến híp
mắt lại, thấy dây leo đang muốn cướp đi thi thể của Tế Ti.
“Ha.”
Dao găm của Thuật Dung lại chém tới, dùng sức tách đầu Tế Ti ra khỏi
người nó, cô tùy ý ném đầu nó vào trong không gian, cắm chặt dao phẫu
thuật vào dây leo nhô ra, cắm dây leo xuống đất.
Quần áo của Sùng Linh đã đẫm máu, cô chém đầu Lùn Ma Nhân, liền thấy đám Lùn Ma Nhân khác lần lượt bỏ chạy.