Chương 38 - Phó bản
Cấp dưới của hắn hoàn toàn không có gan động tay động chân…
Thuật Dung cô ta…
Trương Minh Hiên nhìn Thuật Dung, Thuật Dung hơi hơi gợi lên khóe miệng, cười vô cùng khiêu khích.
Sao lại thế này? Hắn không biết, điều duy nhất hắn chắc chắn chính là mình lại rơi thua trong tay người phụ nữ này.
“Thành phố L có tổng cộng 16 viên tinh hạch 3 Sao, hiện giờ đưa ra 10 viên,
toàn bộ căn cứ của chúng tôi cũng chỉ còn 6 viên…” Trương Minh Hiên
nghiến răng nghiến lợi nói, “Không biết căn cứ trưởng Thuật Dung có thể
cho mấy ngày, Trương mỗ sẽ trả trước 5 viên, phần còn lại sẽ trả sau.”
“Đương nhiên có thể, có thể lấy về 5 viên, đã rất thỏa mãn.” Thuật Dung nhẹ
giọng nói: “5 viên còn lại, thủ lĩnh Trương cũng không cần trả, có thể
coi như thành phố Z hữu hảo tặng thành phố L.”
Trương Minh Hiên nghiến răng, nở một nụ cười, “Vậy đa tạ đã thông cảm.”
Sau lần biến cố này, trong hội nghị giữa các thủ lĩnh căn cứ, Trương Minh
Hiên cũng không đề cập đến vấn đề thành phố L sẽ cầm đầu, về liên minh
giữa các căn cứ, hắn chỉ đề cập sơ qua, cả hội nghị trôi qua một cách
cực kỳ bình yên.
Sau khi kết thúc, có một số căn cứ hỏi Thuật
Dung về vết thương của Sùng Linh, Thuật Dung chỉ trả lời Sùng Linh vẫn
đang hồi phục, cũng không nói gì thêm.
Ngày hôm sau, người của từng căn cứ lần lượt rời đi.
Thuật Dung các nàng vẫn đi hai chiếc xe, nhưng lần này Sùng Linh ngồi ở ghế
lái, Thanh Hòa ghế phụ cầm trường đao của Sùng Linh, Tạ Dư Trì ôm Khiếu
Thiên ngồi ở phía sau với Thuật Dung.
Hai anh em Mạc Thiển Kiến và Mạc Hi văn đi cùng một chiếc xe, Mạc Thiển Kiến để em trai mình lái xe còn cậu ngồi ở ghế phụ.
“Cậu cảm thấy có bao nhiêu căn cứ có ý định muốn đánh chúng ta?” Thanh Hòa
nghiêng đầu nhìn về phía Thuật Dung, “Một cái ở là thành phố Q, một cái ở là thành phố L, còn những căn cứ khác thì sao?”
“Thành phố H sẽ
không.” Thuật Dung nhìn thoáng qua mấy chiếc ô tô phía sau xa xa đuổi
theo xe bọn họ, cười nhẹ nói: “Rời khỏi thành phố này, nếu vẫn đi theo
phía sau, thì cho bọn họ mấy rương đồ đi.”
“Em chỉ có bom cháy và lựu đạn, và chỉ có hai rương…” Tạ Dư Trì nhịn không được mở miệng
nói, “Nếu họ chỉ là tiện đường —— Được rồi, coi như em chưa nói gì đi.”
Tạ Dư Trì cảm thấy mình thật biết nói giỡn, tiện đường? Sao có thể như
thế được.
Nếu là tiện đường, căn bản không cần phải luôn đi phía
sau các nàng, hơn nữa vẫn giữ khoảng cách không gần lắm, nhưng cũng sẽ
không bị mất dấu.
“Đánh nhau cũng được.” Thuật Dung nhìn thoáng qua Sùng Linh đang lái xe, “Để cô thăng cấp.”
“Vậy thì… Cô sẽ… Không thể đánh bại… Tôi…” Giọng Sùng Linh kéo rất
dài, luôn mang đến cho người ta cảm giác hữu khí vô lực.
“Thử xem mới biết được.”
Mãi cho đến khi ra khỏi thành phố, đến một vùng ngoại ô có chút hoang vắng, Thuật Dung mở đồng hồ liên lạc với Mạc Thiển Kiến, bảo họ tăng tốc quay trở lại căn cứ, không cần xen vào trận đấu phía sau.
Cuộc trò chuyện kết thúc, Sùng Linh đột nhiên phanh gấp, Tạ Dư Trì bị đập đầu vào ghế trước, may mắn là nó không quá cứng…
Thanh Hòa xuống xe, mở cốp lấy Barrett ra, liền thấy bốn năm chiếc xe dừng lại.
Sùng Linh cầm trường đao, nhìn thoáng qua những người xuống xe, có chút không thú vị.
Tạ Dư Trì ôm Khiếu Thiên, cảm thấy mình có chút vô dụng?!
『 Không phải là cảm giác. 』
『 Cũng không phải là một chút. 』
Tạ Dư Trì mím môi, không thể phản bác hệ thống.
『 Ting! Tuyên bố nhiệm vụ: Đánh lui! 』
『 Chi tiết nhiệm vụ: Đánh bại những kẻ bị lợi ích điều khiển, để bọn họ hiểu rõ có một số người là không thể chọc vào! 』
『 Phần thưởng nhiệm vụ: Rương nhỏ bí ẩn x 1 』
Chỉ có một rương?!
Tạ Dư Trì lấy ra một nắm Phù Tăng Tốc chia cho ba người kia, sau đó cũng dán lên cho Khiếu Thiên, trận chiến chính thức bắt đầu.
Nhưng trên thực tế, cách lúc kết thúc cũng chỉ có vài phút.
Khi Sùng Linh lướt qua một chiếc xe cùng với luồng sáng đỏ khiến nó nổ tung, rất nhiều người bắt đầu cảm thấy bất an.
—— Sùng Linh thật sự bị thương nặng?
Đây là câu hỏi đầu tiên hiện lên trong đầu mỗi người.
Tại sao là đầu tiên? Bởi vì, với tiếng bắn tỉa nặng nề của Barrett, viên đạn xuyên qua đầu, không thể hỏi câu thứ hai được nữa.
Thuật Dung còn chưa động, rất nhiều người cũng đã hốt hoảng vội vã lên xe chạy ngược lại.
“…” Cuối cùng Tạ Dư Trì cũng hiểu tại sao phần thưởng lần này ngay cả tích phân cũng không có.
Đây là, giỡn sao?
『 Muốn biết tại sao không? 3 tích phân. 』
Tạ Dư Trì vẫn không nhịn được sự tò mò, cho 3 tích phân, dù sao thì hiện
tại nàng có 72 tích phân, cho 3 tích phân nàng vẫn còn có 69 tích phân,
tóm lại vẫn không mua nổi thứ gì.
『 Tống Dự chất vấn Trương Minh
Hiên tại sao 10 viên tinh hạch 3 Sao không được đưa ra như đã thỏa
thuận, bởi vì tin đồn là được căn cứ Q lan truyền, rất nhiều căn cứ cho
rằng căn cứ Q đang xúi giục họ cướp các ngài sau đó ngồi ngư ông đắc
lợi, cho nên rất nhiều căn cứ đã không theo các ngài. Trương Minh Hiên
đã tổn thất 15 viên tinh hạch 3 Sao, còn bị Tống Dự chất vấn, hắn thẹn
quá hóa thành giận bắt giữ Tống Dự, bây giờ thành phố L và thành phố Q
đã tuyên chiến, nên thành phố L và thành phố Q không đuổi theo. 』
Tạ Dư Trì: Thao tác này cũng đỉnh đó.
Ngồi trong xe, Tạ Dư Trì vẫn còn bàng hoàng.
Cho nên, một cuộc đại chiến cứ kết thúc như vậy? Nàng thậm chí còn chưa thể hiện tài năng của mình nữa!
『 Còn có một lý do khác. 』
Hửm?
『 Bởi vì, sau khi Vũ Đình bị đánh đã không thể ra khỏi giường, mà ngày hôm sau, Sùng Linh thoạt nhìn như không có vấn đề gì. 』
Tạ Dư Trì: Hóa ra là sự răn đe của đại lão.
Được rồi, vậy để bé gà mờ nàng đây mở rương nhỏ chơi đi.
『 Ting! Nhận thư mời phó bản 3 ngày × 1』
『 Đếm ngược: 12 giờ 』
Tạ Dư Trì:???
Cái trò gì đây???
『 Thư mời phó bản 3 ngày: Ngẫu nhiên đưa ký chủ đến phó bản có kỳ hạn ba
ngày, phát phần thưởng dựa theo độ hoàn thành nhiệm vụ. Có thể mang theo một người đồng đội. 』
『 Ký chủ, đây chính là cơ hội để ngài từ gà mờ trở thành đại thần! Hãy nắm chắc cơ hội! 』
Tạ Dư Trì nhìn ba lô, không tìm được cái gọi là thư mời, nàng trợn mắt,
không phải là mình được chọn thời gian tiến vào phó bản sao?
『 Thư mời phó bản 3 ngày tương đương 3 phút trong thế giới thực. 』
Cho nên mi cứ tùy hứng cưỡng chế sử dụng như vậy à?!
Tạ Dư Trì xoa xoa huyệt thái dương, cảm thấy đau đầu.
Nàng làm một tấm phù chú 3 Sao, dựa vào xe.
Phó bản, không biết nó là cái quái gì…
Nhưng, có thể trở nên mạnh mẽ hơn cũng tốt. Mỗi lần thấy nhóm đại lão hạ địch dễ dàng mà nàng chả có tác dụng gì, xấu hổ lắm.
『 Không chỉ vô dụng mà còn kéo chân sau! 』
Tạ Dư Trì:… Tức giận nga, nhưng không thể phản bác được!
Đồ ăn của Tạ Dư Trì vẫn là bánh quy khô và nước khoáng, sau khi xác định
chắc chắn không có ai theo dõi bọn họ nữa, mới không vội lên đường.
Buổi tối, Thuật Dung gác đêm không ngủ, Khiếu Thiên bị ném xuống xe canh giữ, các nàng dựa vào trong xe miễn cưỡng nghỉ ngơi.
Tạ Dư Trì ngủ rồi nhưng vẫn còn mơ màng nghiêng sang một bên, dụi đầu vào vai Thuật Dung.
Mãi cho đến rạng sáng, khi Thuật Dung muốn hoạt động vai một chút, liền
nghe thấy trong chiếc xe nhỏ hẹp truyền đến một tiếng máy móc.
『 Đếm ngược: Mười 』
『 Chín 』
『 Tám 』
…
Cái gì vậy? Thuật Dung cảm nhận xung quanh nhưng không thấy có gì bất
thường, hơn nữa… Dường như Thanh Hòa và Sùng Linh không nghe thấy
giọng nói đó.
Cô nhìn thoáng qua Tạ Dư Trì đang ngủ say còn cọ cọ vào lòng ngực cô, trực giác nói cho cô biết, mọi thứ là do Tạ Dư Trì.
『 3 』
『 2 』
『 1 』
『 Ting! 』
Gần như là trong nháy mắt, đầu óc Thuật Dung rơi vào trạng thái xuất thần trong giây lát, cô đến một nơi trắng xóa.
『 Thuật Dung nữ sĩ, chào ngài, tôi là hệ thống của Tạ Dư Trì, phụ trách sự trưởng thành của Tạ Dư Trì. 』
『 Mọi thứ ngài cảm thấy hứng thú về Tạ Dư Trì đều là bởi vì bổn hệ thống. Bổn hệ thống không thuộc về thế giới của các ngài, và ngài cũng không
thể tưởng tượng được sự cao siêu của bổn hệ thống. 』
『 Theo cách
hiểu của con người về các vị thần, họ cho rằng các vị thần là toàn năng
và bất tử. Bổn hệ thống tương đương với các vị thần trong tư duy của các ngài. 』
『 Đã giải thích xong. Bây giờ, ký chủ phải tiến hành
khiêu chiến phó bản nhưng hình như là ngài ấy đã quên nó, nhưng không
sao. Những người tiếp xúc vật lý với ngài ấy trong lúc truyền tống được
xác định là đồng đội ngài ấy đã chọn. 』
『 Mời ngài phối hợp với ký chủ hoàn thành nhiệm vụ. Đúng rồi, chết ở phó bản thì cũng sẽ chết ở hiện thực nga! 』
“Sự tồn tại của ngươi không thể dùng lẽ thường giải thích sao?” Thuật Dung yên lặng nghe xong hết thảy, hỏi.
『 Đúng vậy. Ngài có giải phẫu ký chủ thì bổn hệ thống cũng sẽ không bị ảnh hưởng gì. 』
“Vì sao lại chọn Tạ Dư Trì?”
『 Chọn ngẫu nhiên linh hồn sắp chết nhưng còn tiếc nuối thôi. 』
“Tương tự như… Thí nghiệm trên chuột bạch?”
『 Ngài so sánh vô cùng chính xác. 』
Thuật Dung cười cười, “Có lợi?”
『 Ngài biết đấy, có đôi khi, đơn thuần chỉ để cho vui thôi. Loại niềm vui này, tôi tin rằng ngài có thể hiểu được. 』
Thuật Dung không trả lời, cô mím môi, “Ta có thể được gì?”
『 Đấu phó bản với ký chủ, ngài có thể dễ dàng kiếm được độ hảo cảm của ký chủ nga. Không phải ngài đặc biệt hứng thú với ký chủ sao? 』
“Ngươi nghĩ vậy sao?”
『 Tôi không biết ngài có đọc hiểu tiểu thuyết tu tiên hay không, những
thứ như nhẫn trữ vật… Bổn hệ thống có thể cải tạo đồng hồ cho ngài. 』
『 Chiếc đồng hồ này là một phát minh không thể tưởng tượng được trong vị diện này. 』
“Cảm ơn đã khích lệ.”
『 Ngài thật là lạnh nhạt. Không gian dự lưu 30m², hoạt động thông qua suy nghĩ, hy vọng ngài sẽ hài lòng. 』
“Câu hỏi cuối cùng.” Thuật Dung thấp giọng nói, “Tạ Dư Trì có biết cuộc nói chuyện này không?”
『 Tất nhiên là không biết. 』
『 Bắt đầu truyền tống vào thế giới phó bản… 』
Sương trắng xung quanh dần tan biến…
Thuật Dung mở mắt ra, cô đang ngồi trên mặt đất, đây là một cái thôn ẩm thấp và tối tăm, rất đổ nát và hoang vu.
Tạ Dư Trì mơ màng tỉnh lại, liền nghe thấy hệ thống sung sướng nhắc nhở:
『 Chúc ký chủ đánh phó bản vui vẻ ~ Chết trong đây là chết thật ó ~ 』
Từ từ! Nhiệm vụ là cái gì!
『 Ký chủ tự mình thăm dò. 』
Tạ Dư Trì: Mi đm đang đùa ta à?!
Đột nhiên, bên hông bị một đôi tay ôm lấy, một giọng nói vô cùng lạnh lùng
vang lên bên tai nàng: “Có muốn giải thích gì với tôi không? Phó trưởng
căn cứ của tôi.”
Tạ Dư Trì:??? Sao Thuật Dung cũng ở đây?!
Và chị có rất nhiều phó căn cứ trưởng đó!
“Chị chị chị sao lại ở chỗ này…”
“Nghe thấy tiếng máy móc đếm ngược, sau đó tôi bị đưa tới đây.” Thuật Dung
không thấy rõ biểu tình của Tạ Dư Trì nhưng Thuật Dung cũng có thể tưởng tượng người trong ngực mình sắp hỏng mất.
“Cái này, đây là… A! Đây là giờ rèn luyện của Phù Chú Sư! Đúng, rèn luyện!” Tạ Dư Trì không
thể không khóc vì sự cơ trí của mình, “3 ngày sau là có thể trở lại thế
giới thực, nhưng chết ở đây thì cũng sẽ chết ở thế giới thực.”
“Vậy có phải em đã trải qua rất nhiều lần rồi không?”
“… Đúng, đúng vậy, nhưng nó sẽ không nói nội dung của nhiệm vụ cho em, mỗi lần đều là em phải tự tìm hiểu!”
“Cho nên, em thừa nhận chúng ta ở bên nhau?” Thuât Dung thình lình hỏi một
câu khiến Tạ Dư Trì ngẩn ra. “Nếu không, làm sao tôi có thể ở trong thế
giới rèn luyện của Phù Chú Sư?”
Tạ Dư Trì: Tôi có một câu đmm nhưng tôi không thể nói!
~~0~~
Tác giả có lời muốn nói:
Thái độ của hệ thống đối với Thuật Dung đại khái là sinh vật cấp cao nhìn
sinh vật cấp thấp vô cùng ưu tú, nhịn không được cho một ít chăm sóc đặc biệt.
Thái độ của hệ thống đối với Tạ Dư Trì đại khái là một
sinh vật cấp cao nhìn một sinh vật cấp thấp rất bình thường, nhịn không
được vẫn luôn ghét bỏ phỉ nhổ nàng, nhưng nó đành phải chấp nhận số phận nuôi dưỡng sinh vật cấp thấp này trưởng thành.
Hệ thống: Ký chủ tự mình chọn, khóc lóc cũng phải cưng chiều!