Chương 60 - Nước C
Tạ Dư Trì:…
Vậy thì ngài đừng thương tiếc em thì hơn.
“Ngọc trai đen ngày hôm qua?”
“Thăng cấp vòng cổ kỹ năng một chút, hình như phạm vi cường hóa tăng lên?” Tạ Dư Trì nghĩ nghĩ một chút, chọc chọc hệ thống.
『 Cuộc sống về đêm vui vẻ nha ký chủ đại nhân ~ 』
Éc……
『 Yên tâm! Bổn hệ thống có che chắn! Cường hóa là nâng cấp ảnh phó! Ngài
cảm thấy cường hóa thăng cấp là bởi vì ‘Phòng’ ở trên người của ngài! 』
Cân nhắc thời gian làm mới, Tạ Dư Trì đi tắm và ăn cơm, sau đó ra ngoài với Thuật Dung.
Thuật Dung nói có chuyện quan trọng muốn đàm phán với Liễu Thừa Giang, nhưng
thực ra chính là về liên minh của nước A và liên minh của các thành phố N và M ở nước B.
“Lấy thành phố Z cầm đầu.” Thuật Dung nói như vậy.
Liễu Thừa Giang ấn ấn huyệt thái dương, hắn có nghĩ đến việc liên hợp, hắn
có nghĩ đến việc mượn sức Thuật Dung các nàng, nhưng… Liên minh với
nước A? “Chỉ liên minh với thành phố Z, cô làm thủ lĩnh, như thế nào?”
Hắn không dám chắc những căn cứ khác của liên minh sẽ không có ác ý với
mình, hay những căn cứ khác đều lợi hại như Thuật Dung.
“… Có
thể.” Thuật Dung cân nhắc một chút liền đồng ý, hai người đạt được liên
minh sơ bộ qua lời nói, sau đó cầm giấy bút bắt đầu viết hiệp nghị liên
minh.
Giúp đỡ lẫn nhau, không có bất kỳ suy nghĩ lộn xộn. Nếu đi
săn cùng nhau, chia đều chiến lợi phẩm hoặc thương lượng phân chia công
bằng, v.v. Thuật Dung vừa nghĩ tới liền viết, Liễu Thừa Giang thỉnh
thoảng bổ sung vài câu, ước chừng ba giờ sau, hiệp nghị mới hoàn thành.
“Lúc này… Cùng nhau ăn bữa cơm chứ?” Liễu Thừa Giang nhìn đồng hồ đã 6
giờ, hỏi. Những nữ năng lực giả xuất sắc luôn được chào đón ở bất kỳ căn cứ nào trong mạt thế. Liễu Thừa Giang nhìn Thuật Dung, nhưng… Mạnh
quá thì, thôi bỏ đi…
Nhân tiện gọi Thanh Hòa và Sùng Linh, năm người họ cùng nhau đến nhà hàng ở thành phố N.
Liễu Thừa Giang là chủ nhà đãi khách, đương nhiên sẽ không yêu cầu bọn họ
trả tiền. Hắn ước lượng khẩu vị, gọi một bàn đồ ăn, dù sao đồ ăn trong
căn cứ vẫn khá trân quý, không thể lãng phí. Là người đứng đầu căn cứ,
cần phải làm gương.
“Ngày mốt chúng ta sẽ rời đi.” Thuật Dung
nói, “Xây dựng tòa nhà mà tôi đã đưa cho anh bản thiết kế càng nhanh
càng tốt, nếu gặp phải hai tên 4 Sao kia thì phải mau chóng trốn đi, sơ
tán nhân viên căn cứ.”
“Được!” Liễu Thừa Giang đồng ý, có chút do dự thuyết phục: “Thật sự là không ở lại thêm hai ngày sao?”
“Thành phố Z còn chuyện cần giải quyết.” Mặc dù Thuật Dung nói như vậy, nhưng
Tạ Dư Trì biết cho dù có việc cần giải quyết ở thành phố Z thì đều là Từ Duệ chịu trách nhiệm cho đến khi xong, vị căn cứ trưởng Thuật Dung phủi tay không làm gì này khi trở về cũng sẽ trầm mê nghiên cứu khoa học,
làm gì có việc trong căn cứ mà cô cần phải giải quyết?
“A, nói
cũng đúng… Vậy sau này đến nước B nhất định phải liên lạc tôi.” Liễu
Thừa Giang gãi gãi đầu, có chút ngượng ngùng nói: “Tôi sẽ nhanh chóng
liên hợp các căn cử ở nước B càng sớm càng tốt. Dù sao mấy thứ kia càng
ngày càng mạnh, nhân loại chúng ta càng phải đoàn kết hơn!”
Thuật Dung thản nhiên gật đầu, nhìn thoáng qua Tạ Dư Trì đang âm thầm trợn
mắt sau lưng cô, làm Tạ Dư Trì sợ đến mức bên hông đau xót, vội vàng cúi đầu lùa cơm.
Nhưng kế hoạch luôn không đuổi kịp biến hóa. Họ chỉ nghỉ ngơi một đêm, ngày hôm sau có tin tức thành phố ở biên giới giữa
nước B và nước C đã bị dị thú khổng lồ chiếm giữ, căn cứ đã bị phá hủy.
Càng chết người chính là, theo tin tức truyền đến, dị thú đó không phải cá
sấu khổng lồ, không liên quan gì đến hai tên 4 Sao kia!
Điều đó
nghĩa là gì? Dị thú phổ biến hóa? Không. Dị thú đã tồn tại từ đầu, nhưng bây giờ chúng đã chính thức xâm chiếm cuộc sống của nhân loại, điều này cho thấy chúng không thể kìm nén được nữa.
Không thể kìm nén được… Biến vùng đất này thành mảnh đất màu mỡ cho dị thú sinh sống.
“Có lẽ chúng ta sẽ không chiếm được bất kỳ lợi thế nào khi đối diện với thứ kia.” Thanh Hòa cực kỳ đau đầu với dị thú, loại sinh vật da dày thịt
béo này, đều khổng lồ như nhau, có trí tuệ, khi bị bắn chúng nó sẽ không đau, chỉ có thể đánh vào chỗ không bị da lông cứng rắn ngăn trở…
Chẳng hạn như mắt mới có hiệu quả. Về phần cận chiến… Thanh Hòa nghĩ
nghĩ chuôi đường đao đã bị gãy làm đôi của mình, nhất thời không nói nên lời.
“Chính xác, tình báo cũng không đầy đủ.” Suy nghĩ của Thuật Dung hoàn toàn khác với Thanh Hòa, dựa trên tình báo thiếu đến đáng
thương của Liễu Thừa Giang, cô thậm chí còn không thể đoán được năng lực của dị thú chứ đừng nói đến chủng loại của nó. “Nhưng chúng ta vẫn phải đi xem một chút.” Thuật Dung nhìn về phía Tạ Dư Trì, “Tiếp viện có đủ
không?”
“Đủ! Tiếp viện sung túc! Cho dù đi vòng quanh thế giới
cũng không thành vấn đề!” Tạ Dư Trì vỗ ngực nói, cho dù không đủ, nàng
cũng có tích phân a!
“Đi nước C trước đi.” Quyết định xong xuôi,
Thuật Dung nhìn Thanh Hòa đang tủi thân, mở miệng nói: “Trở về căn cứ
tôi sẽ thử cải tiến đạn của cậu một chút xem thế nào.”
“Đúng đúng đúng, lẽ ra sớm nên như vậy!” Thanh Hòa sâu sắc cảm thấy người vợ đáng
yêu của mình —— Barrett đã không còn theo kịp tiến độ của thời đại. Hiệu quả của nó không tốt bằng trường đao của Sùng Linh, ngay cả con dao găm nhỏ của Thuật Dung cũng không bằng, Thanh Hòa rất chán nản. À, hình như đó là dao găm của Tạ Dư Trì.
Thanh Hòa cảm thấy bản thân đã ăn
một ngụm cơm chó, cô cau mày khó chịu, giơ tay kéo cổ áo của Sùng Linh
để người này thò qua, cắn vào môi Sùng Linh.
Sùng Linh:?!
Đến nước C vẫn còn hơi xa. Mặc dù họ đã xem bản đồ và chọn đường thẳng ngắn nhất giữa hai nơi, nhưng vẫn phải nghỉ hai đêm trên đường đi.
Sùng Linh canh gác ban đêm, bởi vì Thuật Dung lái xe cả ngày, độ cảnh giác
không còn cao lắm, còn Thanh Hòa… Được rồi. Trên thực tế, đó là vì
Thuật Dung muốn ôm Tạ Dư Trì ngủ, còn Sùng Linh thì không nỡ để Thanh
Hòa gác đêm.
Theo thói quen đốt một đống lửa nhỏ để giữ ấm, Tạ Dư Trì ngồi trong lòng Thuật Dung xoa xoa tay, cảm thấy có chút lành lạnh.
Thời tiết đang trở lạnh. Trận tuyết đầu tiên rơi ở mạt thế, không biết nó sẽ như thế nào.
Bốn mùa biến mất, dự báo thời tiết không có chút tác dụng, ngày tháng trở
thành công cụ ghi nhớ đây là mạt thế ngày thứ mấy… Nhiệt độ từ từ tăng lên, rồi bắt đầu giảm xuống sau khi đạt đến cực điểm… Tạ Dư Trì nghĩ, có lẽ sau khi tuyết rơi, thời tiết sẽ lại thay đổi, trở nên ấm hơn và
nóng hơn.
Tuần hoàn như thế.
Cấp Sao càng cao thì thể chất càng khỏe, không dễ bị ốm hay nhiễm bệnh. Khi tuyết rơi, nếu những người bình thường trong căn cứ bị bệnh, thì một
nửa cái mạng của họ cũng sẽ đi. Nếu là một người bình thường sống bên
ngoài… Có lẽ sẽ chết cóng. Tạ Dư Trì nghĩ, lại có chút không chắc
chắn, “Thuật Dung, bây giờ có người bình thường nào không đầu nhập vào
căn cứ không?”
“Không có không đầu nhập vào, mà là bị đuổi đi.”
Thuật Dung sửa đúng từ ngữ cho Tạ Dư Trì, “Căn cứ nhỏ vật tư không đủ,
không nuôi người không có năng lực.”
“Đuổi đi?! Như vậy không phải là khiến bọn họ chết ở bên ngoài sao!”
“Trong căn cứ không có quản lý, người bình thường cũng không tốt hơn bao
nhiêu, phụ nữ bình thường sẽ không bị đuổi đi.” Thuật Dung xoa xoa bụng
nhỏ của Tạ Dư Trì, thấp giọng giải thích, “Về phần có còn sống hay
không… Phải gặp mới biết được.”
“Sao đột nhiên lại hỏi vậy?” Thanh Hòa bẻ đôi chiếc bánh quy và đưa một nửa cho Sùng Linh, thắc mắc.
“À, bởi vì thời tiết đang trở nên lạnh hơn, em nghĩ nếu… Nếu là em có lẽ sẽ chết cóng bên ngoài rồi.”
“Cũng đúng… A, vào mùa đông phải mặc rất nhiều quần áo, khó cử động lại khó cởi ra…” Thanh Hòa phàn nàn, mặc dù năng lực giả không sợ lạnh, nhưng không có nghĩa là họ không cảm thấy lạnh. Cô sẽ không bị lạnh cóng, sẽ
không bị ốm, nhưng cô vẫn cảm thấy lạnh.
“Chị giúp em?” Sùng Linh ghé sát tai Thanh Hòa thì thầm.
“Chậc.” Thanh Hòa nhét bánh quy vào miệng Sùng Linh, đẩy đầu Sùng Linh ra, “Đi đi đi, đi gác đêm đi.”
Sùng Linh:…
Tạ Dư Trì vẫn còn rất nhiều áo khoác và áo gió trong đống quần áo của
mình, nàng không sợ không có quần áo để chống lạnh vào mùa đông. Nàng
xoay người muốn hỏi Thuật Dung có sợ lạnh không, vừa quay đầu liền bị
người phụ nữ này hôn lên trán nàng: “Bé ngoan, đến giờ đi ngủ rồi.”
“Cái gì vậy chứ…”
“11 giờ rồi.” Thuật Dung vuốt tóc Tạ Dư Trì, nhéo nhéo khuôn mặt đang tức giận thở phì phì của Tạ Dư Trì, “Chị ôm em?”
“Nếu, nếu chị đã nói như vậy…” Tạ Dư Trì đỏ mặt, vội vàng cúi đầu, để Thuật Dung ôm nàng, sau đó tìm một tư thế thoải mái trong lòng Thuật Dung
nhắm mắt lại.
Thanh Hòa đau đớn che mắt lại, “Thuật Dung cậu cái bà già này vậy mà còn có một mặt như vậy!”
Sắc mặt Thuật Dung lập tức tối sầm lại.
Sùng Linh thấp giọng cười, ôm Thanh Hòa vào lòng, “Ngủ đi.”
So sánh với sự an nhàn trong đêm đầu tiên được nghỉ ngơi, đêm thứ hai
không được may mắn như vậy, có lẽ là do đang đến gần nước C chăng? Hay
là bởi vì năng lượng dị thứ nguyên xung quanh có chút xao động?
Thuật Dung lấy bản đồ ra đánh dấu chỗ này, biểu thị có một khe dị thứ nguyên khác ở gần đó.
Những sinh vật mà họ chạm trán không thể nói là mạnh, có lẽ chúng chỉ kinh tởm và… Số lượng quá nhiều.
Tới là một đàn gián biến dị.
Tạ Dư Trì đang ngồi bên đống lửa ăn uống, nhưng sắc mặt của Sùng Linh đột
nhiên thay đổi, Thuật Dung trực tiếp dẫn họ lên trực thăng.
Gần
như là một phút sau khi bay lên, dòng hải lưu màu đen dày đặc tràn tới,
Tạ Dư Trì không thể nhìn rõ, ngọn lửa nhỏ vừa được đốt lên đã biến mất.
Bên ngoài màu đen bóng thậm chí còn phản chiếu một chút ánh sáng…
“Oa ——” Đột nhiên, một con gián to bằng nắm tay kêu vo ve bay qua cửa sổ trực thăng, khiến Tạ Dư Trì sợ hãi ngồi bệt xuống đất.
Má ơi, gián thành tinh?
“Chủng loại biết bay…” Thanh Hòa đặt súng bắn tỉa xuống, hình ảnh độ nét cao mà cô ấy vừa nhìn thấy qua ống ngắm khiến mặt cô ấy tái xanh. “Thật là
xui xẻo.”
Đội quân gián đông đảo đến mức không còn gì ở những nơi chúng đi qua, thảm cỏ đều bị ăn hết khiến Tạ Dư Trì có linh cảm chẳng
lành.
“Chắc chúng không phải là đến từ nước C… Đâu ha?” Trong
trường bị đội quân như vậy quét ngang, điều gì sẽ xảy ra với nước C? Nếu thứ này đến nước A… Tạ Dư Trì không khỏi run lên, cảm thấy kinh tởm
đến mức nổi da gà khắp người.
Bầu trời đêm không thích hợp cho
trực thăng bay, nhưng do tình huống bất ngờ nên không thể làm gì được,
Thuật Dung cũng không có biện pháp, hơn nữa cũng không tìm thấy tòa cao
ốc nào…
“Xem ra chúng ta vẫn cần đèn pha khẩn cấp.” Thanh Hòa
nhún vai, vì trời đã tối, trực thăng tiến lên không phải là một lựa chọn sáng suốt.
Thuật Dung quyết định dừng lại đáp xuống đất, “Cậu nói đúng.”
Sau đó đổi sang xe bọc thép. Bật đèn lên, Sùng Linh đảm nhận công việc lái xe.
“Khu phố tương đối sạch sẽ.” Sùng Linh nói, đâm bay một tang thi 1 Sao lên
không trung. Đèn xe có thể chiếu sáng và trở thành nguồn sáng chuyển
động rõ ràng nhất trong đêm đen.
“Có lẽ, tình hình ở nước C là tồi tệ nhất ở lục địa này?” Tạ Dư Trì không chắc chắn.
“Nước C gần biển.” Thuật Dung cười nhẹ: “Có lẽ sẽ có phát hiện mới.”