Chương 58 - Ngọc trai đen
“Grào…”
Nữ tang thi quá hiểu biết tiếng của đồng bọn mình, đồng bọn của cô ta vậy mà không đối phó được hai nữ nhân loại kia? Rõ ràng
một trong số đó chỉ mới 3 Sao. Nữ tang thi tin tưởng việc mình đánh bại
nữ nhân loại này chỉ là vấn đề thời gian, cô ta biết người cầm trường
đao này sẽ không thể duy trì trạng thái này trong một thời gian dài,
nhưng bây giờ có vẻ như nếu cô ta đánh bại hai người này, chỉ sợ
Leviathan…
Lớp băng trên người cá sấu khổng lồ dần dần lan
rộng, Thuật Dung một hơi dùng hết ba bình thuốc, tốc độ bao phủ của lớp
băng ngày càng nhanh hơn!
“Grào! Grào…”
“Leviathan!” Nữ
tang thi đột nhiên bùng nổ, dùng hai tay nắm lấy trường đao của Sùng
Linh, cũng không quan tâm đến độ sắc bén của trường đao, xương cốt mạnh
mẽ ném văng trường đao của Sùng Linh, trong nháy mắt đã đến chỗ Thanh
Hòa, móng vuốt nhẹ nắm cổ Thanh Hòa, “Nhân loại bên kia, ta nghĩ chúng
ta nên nói chuyện.”
Tay của nữ tang thi vẫn luôn chảy máu, nhưng cô ta không quan tâm, ngược lại mỉm cười nhìn hai người suýt giết Leviathan.
“Ngươi ——” Tạ Dư Trì không nói nên lời, cũng may dường như Thanh Hòa không bị thương gì.
“Nói chuyện gì?” Thuật Dung đứng lên, nhìn về phía nữ tang thi đang giam cầm Thanh Hòa.
“Hôm nay dừng ở đây, ngươi thả Leviathan, ta thả đồng đội của ngươi.” Nữ tang thi chậm rãi nói, “Còn có, một cái tình báo.”
Thuật Dung nghiêng đầu chăm chú lắng nghe.
“Nghe nói, hình như ngươi là Thuật Dung? Trong một số căn cứ đã bị ta phá
hủy, nghe nói dường như ngươi đang tìm tiến sĩ?” Nữ tang thi mỉm cười
nói, “Tình báo chính là, bộ dáng nửa người nửa tang thi này của ta, toàn bộ đều là bút tích của tiến sĩ. Sau khi cảm nhiễm, tiến sĩ cho ta
thuốc, ta mới không hoàn toàn trở thành tang thi.”
“Bây giờ ngươi còn đáng sợ hơn cả tang thi.”
“Không không không, bởi vì nhân loại các ngươi không thể tiếp nhận dị loại.”
Nữ tang thi cười nói: “Mạt thế vừa bắt đầu không lâu, sau khi ta thành
ra như vậy, ta cứu một đứa nhỏ mới bảy tám tuổi, rất nhỏ đúng không?? Ta đưa cho nó một khẩu súng lục để tự vệ, cho nó ăn, đưa nó đến một nhà
kho an toàn, và đoán xem? Trong nháy mắt ta vừa quay lại, nó đã bắn ta.
Một thằng nhóc bảy tám tuổi, có nực cười không chứ?”
“Khi đó, ta
biết mình vĩnh viễn sẽ không thể làm người nữa, đối với ta mà nói, con
người chẳng qua là con mồi có não hạch ngon mà thôi.” Nữ tang thi khẽ
cười, liếm vết máu trên ngón tay, “Buông tha Leviathan.”
“…
Được.” Thuật Dung nhìn con cá sấu khổng lồ bị đóng băng dưới chân, sắc
mặt có chút âm trầm, nhưng vẫn bế Tạ Dư Trì lên, lắc mình rời đi.
Nữ tang thi buông Thanh Hòa ra, nhảy lên người Leviathan bỏ đi cùng cá sấu khổng lồ.
Cho đến khi tiếng bước chân khổng lồ biến mất, nơi đây chỉ còn lại xác tang thi và tinh hạch…
Thanh Hòa cảm thấy rất tội lỗi và uể oải, cô ngồi trên mặt đất rất lâu, cho
đến khi Sùng Linh đến bế cô lên. “Em có bị thương gì không?”
“Có phải em rất kìm chân mọi người hay không?” Thanh Hòa buồn bã nói.
Tạ Dư Trì lấy thuốc trị thương của Thuật Dung phân phát cho các nàng, “Cái gì mà kìm chân, chúng ta là một chỉnh thể. Hơn nữa, em cũng rất vô dụng nhưng các chị chưa từng ghét bỏ em a.”
Thanh Hòa dường như được an ủi, “Nói cũng đúng.”
Tạ Dư Trì:???
Có vẻ hơi lạ.
Các nàng không quay về ngay mà quyết định ở lại nước B một thời gian.
Liễu Thừa Giang rời đi cũng không xa lắm, khi đám người Thuật Dung đang
chuẩn bị thu dọn chiến trường rời đi, Liễu Thừa Giang liền nhanh chóng
dẫn theo thủ hạ trở lại.
“Không, không, không! Tôi không có ác ý! Chiến lợi phẩm cũng đều thuộc về các cô! Các cô đã đánh đuổi 4 Sao,
điều này đóng một vai trò rất lớn đối với sự an toàn của căn cứ của
chúng tôi! Chúng tôi rất biết ơn các cô, tôi tự hỏi liệu chúng tôi có
thể mời các cô đến thăm căn cứ của chúng tôi không!” Liễu Thừa Giang tỏ
ra lo lắng khi thấy Thanh Hòa trở tay nâng Barrett sau lưng, hắn vội
vàng thanh minh và bày tỏ rằng không ai trong số người của hắn có bất kỳ vũ khí nào.
“Có thể.” Tạ Dư Trì nhìn nhìn Thuật Dung, “Thanh Hòa và Sùng Linh cần nghỉ ngơi, tất cả chúng ta đều vậy. Ở trong căn cứ vẫn tốt hơn ở bên ngoài đúng không? Hơn nữa anh ta trông thật sự không có
ác ý.”
“Đúng vậy đúng vậy. Chúng tôi chắc chắn sẽ cung cấp cho
các cô dịch vụ tốt nhất.” Liễu Thừa Giang biết không thể thuyết phục
được những cường giả từ nước A tham gia cùng họ, nhưng nếu họ có thể xây dựng một mối quan hệ tốt thì thật tuyệt! Nước A hình thành liên minh gì đó, nghe nói là do Thuật Dung đứng đầu. Hắn nhìn Tạ Dư Trì thêm hai lần nữa, không có ý gì, chỉ là Tạ Dư Trì trông hơi nhỏ, có chút lạc lõng
với ba vị cường giả bên cạnh.
“Có thể. Nhưng trước đó, hãy cẩn
thận đôi mắt của anh.” Thuật Dung mặt không chút cảm xúc nhìn Liễu Thừa
Giang, Liễu Thừa Giang cười gượng hai tiếng, ngượng ngùng quay đi chỗ
khác.
Căn cứ của Liễu Thừa Giang rất lớn, ở thành phố N và M, cách thành phố X rất gần, lái xe một quãng đường ngắn là đến nơi.
Theo lời Liễu Thừa Giang, ban đầu có hai căn cứ, nhưng vì lần trước họ săn
lùng 4 Sao, Liễu Thừa Giang mang thi thể Chuột Vương 4 Sao trở về, điều
này khiến căn cứ bên cạnh quy phục hắn, và bởi vì khoảng cách gần, dứt
khoát xác nhập.
Căn cứ rất tiêu chuẩn, sau khi các nàng tiến vào cũng không có phát hiện bất kỳ sự cố bắt nạt nào. Nơi ở cũng rất bình
thường, Thuật Dung kiểm tra trong phòng cũng không phát hiện thiết bị
giám sát.
Căn cứ rất bình thường.
Thành phố N là một khu dân cư, nơi có nhiều tòa nhà của căn cứ, còn thành phố M thì tương tự như một khu chợ lớn và nhà kho.
Tất nhiên, chợ không giống như siêu thị, khá giống với các gian hàng ở chợ đêm.
Một mảnh vải đơn giản, bên trên có đủ loại đồ dùng, bao gồm nhu yếu phẩm hàng ngày, quần áo, thức ăn, thậm chí còn có tinh hạch!
Không có thẻ giá, bạn có thể trao đổi với chủ gian hàng về những gì bạn
thích, nếu có điều gì đó mà chủ gian hàng muốn trao đổi và sẵn sàng trao đổi, giao dịch sẽ thành công.
Không ai sẽ cướp bóc hay đầu cơ
trục lợi ở đây, bởi vì khi làm như vậy, sẽ trở thành kẻ thù chung của
toàn bộ căn cứ và bị truy nã.
Liễu Thừa Giang đích thân đưa các
nàng đi dạo khắp nơi, hắn có chút tự hào khi đến đây, dù sao thì không
phải ai cũng có thể thiết lập một hệ thống giao dịch như vậy, mà còn có
thể được sử dụng trong mạt thế mà không gây ra bạo lực.
『 Ký chủ! Gian hàng 30m phía trước! Xin vui lòng mua viên ngọc trai đen kia! 』
Ha? Tại sao?
Mặc dù Tạ Dư Trì không hiểu, nhưng đây là lần đầu tiên hệ thống khẩn trương đến như vậy, cho nên nàng không thể không kéo Thuật Dung về phía trước, dừng lại ở gian hàng mà hệ thống nói.
“Cho hỏi viên ngọc trai đen này đổi như thế nào?”
Chủ quán là một ông lão, mắt có chút đục, mặt nhăn nheo, liếc nhìn rồi nói: “Hai mẩu bánh mì.”
Bánh mì… Bánh mì đâu ra? Tạ Dư Trì có chút chán nản, nàng hiển biết cái này cần phải đổi bằng tích phân. “Lớn cỡ nào?”
“Cái này, quy định mỗi một phần đồ ăn đều lớn như vậy.” Liễu Thừa Giang khoa tay múa chân một hồi, là lớn bằng một túi bánh mì bình thường.
Tạ Dư Trì giả vờ mở ba lô để tìm kiếm nhưng thực chất là đến thương thành
tìm kiếm, bỏ ra 4 tích phân để đổi lấy hai túi bánh mì rồi đưa cho ông
lão.
“Đây là cái gì?” Thuật Dung cầm viên ngọc trai đen lên, thưởng thức một hồi, cũng không cảm thấy có gì khác thường.
『 Trở về! Trở về! Tìm một nơi không có ai ở đó! 』 Hệ thống kêu to, tiếng máy móc vang lên trong đầu nàng, rất ồn ào.
Tạ Dư Trì không chịu nổi sự nhiễu loạn này, kéo kéo Thuật Dung, nói nhỏ nàng muốn trở về.
Thanh Hòa và Sùng Linh còn muốn đi xem một chút, vì vậy Thuật Dung chào Liễu
Thừa Giang, sau đó cùng Tạ Dư Trì trở về nơi ở của họ ở thành phố N.
Sau khi trở về chỗ ở, hệ thống tiếp tục nói,『 Bóp nát! 』
Bóp? Nát? Tạ Dư Trì dùng sức bóp mạnh, ngọc trai hơi nhỏ nên nàng dùng ngón trỏ, ngón giữa và ngón cái bóp, âm thầm dùng sức…
“Đưa cho chị.” Thuật Dung không nhìn được nữa, nhận lấy ngọc trai, lấy dao
găm ra đập nó. Ừm, là đập, không phải cắt. Dùng mặt dao găm đè lên ngọc
trai, dùng sức nghiền nát nó.
Gần như ngay khi nó nát ra, một đoàn sương đen bốc lên, đột nhiên chui vào cơ thể Tạ Dư Trì.
“Đây, là cái… Thứ gì…” Thân thể Tạ Dư Trì mềm nhũn, được Thuật Dung ôm
vào lòng, nàng mắng hệ thống không đáng tin cậy, cảm thấy cực kỳ khó
chịu.
Một cảm giác buồn nôn lan khắp lồng ngực, Tạ Dư Trì không khỏi nôn ra mấy lần.
『 Ting! Nhận được phước lành bóng tối! Ký chủ vui lòng luyện hóa càng sớm càng tốt! Dung hợp với Ảnh Chi Liên! 』
『 Khen thưởng ký chủ 20 tích phân và 1 điểm kỹ năng 』
Luyện hóa? Dung hợp? Cái quái gì thế? Mi chưa nói cho ta nên làm như thế nào a hỗn đản!
Tạ Dư Trì cảm thấy toàn thân nóng lên, trước mắt xuất hiện từng tầng bóng đen, nàng chớp mắt một cái, bóng đen kia mới biến mất.
“Như thế nào rồi? Đó là cái gì?” Thuật Dung ôm lấy Tạ Dư Trì, có chút không
hiểu trạng thái của nàng, Thuật Dung làm nghiên cứu lâu như vậy, không
ngờ bóp nát hạt ngọc trai lại có thể khiến cho một bóng đen chui vào cơ
thể người!
“Khó chịu.” Tạ Dư Trì cọ cọ Thuật Dung, cảm thấy cực kỳ uất ức, “Em cũng không biết, đều là hệ thống khốn kiếp kia hức…”
“Hệ thống?” Thuật Dung cười nhẹ lặp lại, có phải Tạ Dư Trì đã quên nàng
chưa từng nói cho mình biết gì về hệ thống rồi hay không? Mặc dù Thuật
Dung biết, nhưng cô vẫn không nhịn được trêu chọc Tạ Dư Trì một chút.
“Đó, cái đó…” Vẻ mặt Tạ Dư Trì mê mang, đầu có chút hỗn độn, lúc lắc đầu,
Tạ Dư Trì cảm thấy mông lung đến khó chịu, hơi thở nóng đến kinh người,
nàng nhịn không được cọ lên thân thể thiên về lạnh lẽo của Thuật Dung.
“Giải thích… Sau… Được không…”
“Không thoải mái sao?” Thuật Dung sờ sờ trán Tạ Dư Trì, nóng kinh khủng, Tạ Dư Trì nhịn không được
cọ cọ mu bàn tay Thuật Dung. “Tắm nước lạnh?”
“Ưm… Được…” Trước mắt mơ hồ lại xuất hiện bóng đen, Tạ Dư Trì thở hổn hển, áp lực đến khó chịu.
Rốt cuộc đây là cái quái gì thế này?!
Thời gian làm mới vẫn chưa tới, nàng không thể sử dụng kỹ năng Ảnh Chi Liên
triệu hồi ảnh phó! Nếu không, nói không chừng có thể cải thiện trạng
thái bây giờ…
Mà khi Thuật Dung mặt vô biểu tình cởi cúc quần
áo của nàng, Tạ Dư Trì lại cảm thấy khó chịu, không biết vì sao, cảm xúc của nàng dao động rất lớn, Tạ Dư Trì đè tay Thuật Dung, lên án nói,
“Chị cởi quần áo của em!”
“Nếu không thì tắm nước lạnh như thế nào?” Thuật Dung nhẹ giọng, có phần dỗ dành Tạ Dư Trì, “Em không khó chịu sao?”
“Ưm… Khó chịu.”
Thuật Dung tiếp tục cởi cúc áo Tạ Dư Trì, Tạ Dư Trì nhăn mặt lại, “Chị cũng không thích em! Đồ lừa gạt!”
“Hửm?”
“Chị không có cảm giác gì với em!” Tạ Dư Trì ấm ức, “Khó trách Thanh Hòa nói chị là bà già…”
“… Phải không?” Sắc mặt Thuật Dung âm trầm, không thèm chậm rãi cởi cúc áo nữa, dùng sức xé quần áo, bế Tạ Dư Trì ném vào trong bồn tắm, sau đó
dội nước lạnh lên.
“Ô… Hung dữ… Bắt nạt…”