Chương 35 - Lập uy
“A này, nghe em nói này tỷ, hai người đừng uống nữa được không! Sắp tối
rồi!” Mạc Thiển Kiến nhìn vỏ chai đầy đất cảm thấy có chút đau đầu, nhìn Sùng Linh nửa híp mắt lờ mờ tưởng rằng sắp say nhưng kết quả là khi mặt trời đã xuống núi cô còn chưa gục, mà Thanh Hòa thì ngược lại, giơ rượu lên hùng hổ uống từng bình từng bình, hiện tại mặt đã hoàn toàn đỏ, cả
người đều sắp bắt đầu ngã xuống.
“Câm miệng! Nhất định, ựa, nhất
định phải làm cho, ợ, lão ma túy này, ợ, xin lỗi.” Thanh Hòa mơ màng
vươn tay muốn lấy lại bình rượu, lại đột nhiên bị nắm lấy tay, mơ hồ
ngẩng đầu nhìn người này. “Cô, cô là ai… Sao lại, giống cái, ựa, lão
ma túy kia đến thế…”
Sùng Linh nắm cổ tay Thanh Hòa, nhưng cô không dùng sức, đôi mắt xanh của cô nổi lên màu đỏ tươi, “Cô… Nói, ai là lão ma túy?”
“Chính là… Lão ma túy đó…” Thanh Hòa mơ màng đáp lời, nhưng thật sự không thể chịu được nữa, say khướt ngất đi trên bàn.
“Cậu, đưa cô ấy đi… Nghỉ ngơi đi.” Sùng Linh buông tay ra, đứng dậy nhìn nữ nhân say khướt này, màu đỏ trong mắt dần biến mất, cô vò mái tóc vàng
hơi rối của mình, xoay người rời đi, “Ngày mai… Tỉnh rượu, tìm tôi.”
Mạc Thiển Kiến nhìn thoáng qua Thanh Hòa đang say khướt trên bàn, tức khắc
có chút nhức đầu. Nên nói cho lão đại sự thật là chị ấy đã thua như thế
nào đây?
Haizz, đáng lẽ cậu nên nghỉ ngơi trong phòng với Hi Văn, không nên ra ngoài uống rượu với Thanh Hòa mới đúng.
Thật là!
… Cam chịu số phận thôi.
*********
Buổi tối cùng Thuật Dung ngủ trên giường không khác gì khi ở căn cứ, Tạ Dư
Trì thức dậy từ lòng ngực Thuật Dung đã tập mãi thành quen, như thường
lệ từ trong ngực Thư Dung đứng dậy, chọc chọc vào mặt Thuật Dung, “Căn
cứ trưởng, chúng ta đi ăn sáng ở đâu a?”
Bữa tối là do người khác mang đến, các nàng dùng bữa tối trong một căn phòng của căn cứ. Bữa sáng cũng giống vậy sao?
Thuật Dung nắm tay Tạ Dư Trì, “Không biết.”
Bữa sáng được nhân viên chuẩn bị và mang đến từng phòng, có bánh mì và một
hộp sữa. Khi Tạ Dư Trì cầm nó lên còn nhìn vào hạn sử dụng, thế mà chưa
hết hạn. Cũng không biết thành phố L đã thu thập những thứ trước mạt thế này ở đâu.
Đi dạo quanh thành phố L, khá nhàm chán, Tạ Dư Trì
ngồi trong phòng ôm Khiếu Thiên vuốt ve nó, Thuật Dung là căn cứ trưởng, rất bận rộn, ăn xong bữa sáng không biết đã chạy đi đâu.
Thanh
Hòa cũng không biết đang ở đâu, trong phòng không có ai, đi hỏi Mạc
Thiển Kiến, bọn họ đều có biểu tình cổ quái, một chữ cũng không nói ra.
Còn Sùng Linh… Tạ Dư Trì chắc chắn hôm qua Sùng Linh đã đi uống rượu, vì vậy tốt hơn hết là đừng tìm cô hôm nay.
Cứ tiếp tục như vậy, Tạ Dư Trì đã chán đến mức chỉ có thể vuốt chó.
Ngày hôm sau.
Rất sớm, gần như trời còn chưa sáng đã có người bấm chuông cửa và mang bữa
sáng đến. Tạ Dư Trì đang ghé vào lòng ngực Thuật Dung bị đánh thức.
Sau khi dùng bữa sáng, nhân viên công tác báo cho nàng biết hôm nay là buổi biểu diễn đầu tiên của Chiến Thần 4 Sao, dặn dò bọn họ phải tham gia và mang theo vũ khí quen thuộc mới chậm rãi rời đi, nhấn chuông cửa của
một phòng khác.
Hệ thống, thành phố L này có bệnh sao? Đánh thức mọi người dậy sớm như vậy để dặn dò một lần nữa?
Tạ Dư Trì vừa ăn sáng vừa ngáp, nước mắt cũng chảy ra.
『 Lập uy, thành phố L muốn xưng bá. 』
Đm?! Thật hay giả? Mạt thế mà cũng có vụ này? Không, không phải thành phố L này đã là căn cứ số 1 rồi sao, vẫn chưa thỏa mãn?!
『 Căn cứ số 1 cũng chỉ là danh hiệu, giữa các căn cứ chỉ là quan hệ lợi dụng lẫn nhau, không phải cấp trên cấp dưới. 』
Ý mi là thành phố L muốn nhân cơ hội làm lão đại?
『 Những điều trên đều là phỏng đoán của bổn hệ thống. 』
Tạ Dư Trì:… VCC!
Sau khi ăn sáng xong, tắm rửa thay đồ, Thuật Dung dẫn Tạ Dư Trì ra cửa, đi
ra khách sạn liền có nhân viên công tác dẫn đường cho các nàng.
Tạ Dư Trì rất tò mò không biết buổi biểu diễn đầu tiên này sẽ diễn ra như
thế nào, nhưng ngay sau đó nàng đã hiểu khi thấy sân đối luyện tương tự
thành phố Z.
Đối chiến sao?
Thuật Dung chọn ngồi ở khán
phòng phía trước, Tạ Dư Trì ngồi xuống ghế phía sau, quả nhiên một lát
sau, rất nhiều người chậm rãi đi tới, vẻ mặt của Thanh Hòa có chút vi
diệu, Sùng Linh một tay cầm trường đao, tay còn lại đỡ Thanh Hòa bước
tới.
Hai anh em Mạc Thiển Kiến và Mạc Hi Văn cũng không có gì
khác thường, ngồi ở một hàng phía sau Thuật Dung. Vừa ngồi xuống, Mạc
Thiển Kiến không nhịn được hét lên: “Thuật Dung tỷ, thành phố L này muốn ra oai phủ đầu với chúng ta a! Chị nhìn nơi này đi, chắc chắn là mời
chiến, để người khác tự mình trải nghiệm sức mạnh của 4 Sao, từ đó nâng
cao danh vọng của thành phố L!”
Thuật Dung cũng không có phản ứng gì lớn, “Không khiêu khích cũng đừng gây chuyện.”
“Vậy nếu tên 4 Sao kia chỉ đích danh thì sao?” Mạc Thiển Kiến cười nói: “Vậy có gây chuyện không?”
“Nhóc nói nhiều quá đi.” Thanh Hòa không khỏi trợn mắt, giọng nói có chút khàn khàn, khiến Mạc Thiển Kiến có chút hoảng sợ.
“Hi Văn, em nghe xem, nghe xem, sao giọng nói của lão đại lại như thế kia?
Uh —— Nó thật đúng là gợi cảm! Đúng, dễ nghe, cực kỳ dễ nghe!” Mạc Thiển Kiến còn chưa đợi Mạc Hi Văn ngạc nhiên đã bị ánh mắt lạnh lùng của
Thanh Hòa dọa sợ, từ khi nào mà lão đại lại có biểu tình như vậy? Thật
kỳ lạ! Cậu nhanh chóng bổ cứu, nhưng sắc mặt Thanh Hòa càng ngày càng
kém hơn.
Mạc Hi Văn kéo Mạc Thiển Kiến một chút, bảo cậu im lặng.
Mạc Thiển Kiến nghĩ đến việc lão đại thua rượu, có lẽ là bị yêu cầu xin
lỗi? Giọng nói này —— là đã bị buộc phải xin lỗi bao nhiêu lần rồi?
Chẳng trách khi nhắc đến, sắc mặt lão đại lại khó coi đến như vậy. Mạc
Thiển Kiến rụt cổ lại, không nói gì nữa.
Vừa lúc lời giới thiệu vang lên, đã giải cứu cậu.
—— “Hoan nghênh các vị đã tới tham gia buổi biểu diễn đầu tiên của Chiến
Thần 4 Sao của thành phố L. Đây là một vinh dự lớn đối với Trương mỗ.
Buổi biểu diễn đầu tiên hôm nay, tiểu tử Vũ Đình vừa mới thăng cấp lên 4 Sao, thực lực không ổn định, hy vọng các vị sẽ không tiếc chỉ giáo.”
Lời này vừa nói ra, phía dưới liền ồn ào lên.
——”Người chiến thắng trong cuộc tranh tài này, sẽ nhận được 10 viên tinh hạch 3 Sao.”
10 viên, 3 Sao?!
Một sự cám dỗ to lớn ập đến khán phòng, không ít năng lực giả từ các căn cứ khác nhau bắt đầu háo hức muốn thử, muốn áp chế một chút uy phong của 4 Sao này.
—— “Tất cả người tham gia đều có thể nhận được 1 viên
tinh hạch 2 Sao. Những người thất bại nhưng có thể kiên trì hơn 5 phút
sẽ nhận được 10 viên tinh hạch 2 Sao. Người có thể kiên trì hơn 10 phút
sẽ nhận được 30 viên tinh hạch 2 Sao.”
—— “Kiên trì được 1 giờ sẽ nhận được 100 viên tinh hạch 2 Sao! Người thất bại cuối cùng sẽ nhận được 3 viên tinh hạch 3 Sao.”
Tạ Dư Trì nghe vậy cạn lời, sau đó nàng nghe thấy Thuật Dung cười khẩy, tỏ vẻ khinh thường.
Tạ Dư Trì hoang mang.
『 Ký chủ ngu xuẩn, bổn hệ thống từng nói 4 Sao và 3 Sao không cùng đẳng cấp rồi mà? 』
Hửm? Ừm, mi đã nói rồi.
『 Năng lực giả 3 Sao bình thường không thể trụ được 10 phút dưới tay năng lực giả 4 Sao, cho nên mặc dù cuộc tranh tài này có phần thưởng phong
phú nhưng bọn họ có lấy được hay không lại là một vấn đề khác. 』
『 Người thất bại cuối cùng mới có 3 viên 3 Sao nhưng nó gần như là một
tấm séc trắng. Mà người nhận được 10 viên, trong mắt thành phố L, nó sẽ
chỉ thuộc về 4 Sao, tương đương với việc khen thưởng Chiến Thần của căn
cứ bọn họ. 』
Sao mi lại nói là tương đương? Có 4 Sao khác ở đây?
『 A, chỉ có gần 4 Sao, ví dụ như Thuật Dung và Sùng Linh bên cạnh ngài. 』
?!
Thuật Dung gần 4 Sao?! Sùng Linh cũng gần 4 Sao?!
Mà Tạ Dư Trì nàng chỉ mới 2 Sao?!
Không phải Sùng Linh không ăn tinh hạch sao, sao lại nhanh như vậy!
『 Thanh đao kia không phải là đao bình thường. 』
『 Chờ Sùng Linh lĩnh ngộ đao ý của thanh đao đó, đừng nói là 4 Sao, vọt
tới 5 Sao cũng không thành vấn đề. Nếu không như vậy, ký chủ ngu xuẩn
cho rằng tại sao bốn người các ngài sẽ tốn nhiều công sức như vậy mới có thể vây khốn được con tang thi 3 Sao kia? Nhưng một khi thanh đao vừa
rơi xuống, tang thi 3 Sao kia liền không có sức chống trả? 』
Ta tưởng nó thiếu một tay…
Tạ Dư Trì che mặt lại, trời ơi, thanh đao đó đỉnh vậy sao? Chẳng lẽ con tang thi kia đến 3 Sao là nhờ thanh đao này?
『 Ồ? Ký chủ hiếm khi thông minh. 』
Tạ Dư Trì:…
Nhìn trường đao sau lưng Sùng Linh một cách ghen tị, Tạ Dư Trì hừ một tiếng âm thầm hờn dỗi.
Cái hệ thống này, là giả đúng không?
Đột nhiên, trong khán phòng truyền đến một loạt âm thanh khinh bỉ, hóa ra
có người nóng lòng muốn trở thành người đầu tiên tham gia.
Người đó nghênh ngang bước xuống với một khẩu súng trường tấn công và đạn dược.
Vũ Đình vẫn sử dụng thanh kiếm hợp kim của mình và không phản ứng gì khi
nhìn thấy nam nhân kia cầm súng, nhưng một số khán giả không thể chịu
đựng được.
“Tiểu tử! Cậu vậy mà mang theo vũ khí nóng!”
“Thật không biết xấu hổ!”
Đương nhiên, cũng không biết trong bọn họ có bao nhiêu người đang thầm hận
chính mình không nghĩ tới vũ khí nóng, không giành trước.
Thành phố L không có phản ứng gì, hơn nữa tuyên bố bắt đầu thi đấu như bình thường.
“Đùng đùng”
“Đùng đùng”
Đạn liên tục bắn ra, để lại những lỗ đạn trên mặt đất, Vũ Đình lắc mình qua lại né đạn, nếu không né được hắn sẽ dùng đao chặn lại, hắn nhanh chóng tiếp cận người kia, chưa được vài giây, đã đến gần sát người này, sống
đao đập mạnh vào ngực người đó, lực đánh mạnh đến mức người này văng ra
ngoài cùng với khẩu súng.
Trận chiến kết thúc.
Từ đầu đến cuối không quá 5 phút.
Vũ Đình cắm đao xuống đất, khoanh tay đợi tuyển thủ tiếp theo. Hắn nhìn lướt qua khán phòng, không biết đang tìm cái gì.
Nam nhân kia bị nhân viên y tế khiêng xuống, nửa đường không nhịn được phun ra một ngụm máu, hắn vừa mới thăng cấp lên 2 Sao mà thôi, thật sự nhìn
không được sự kiêu ngạo của người này, hơn nữa hắn còn là người đầu tiên lên sân với vũ khí nóng, không ngờ lực uy hiếp của vũ khí nóng lên 4
Sao lại thấp đến như vậy.
Những người khiêu chiến tiếp theo đều
là 3 Sao hàng thật giá thật, nhưng cũng chỉ kiên trì được 10 phút là đã
bại trận, đương nhiên cũng có những người kiên trì được 30 phút, cho dù
thất bại đi xuống cũng đều là ưỡng ngực ngẩng đầu.
Tạ Dư Trì cũng không hiểu tại sao tâm lý của người khiêu chiến lại được điều chỉnh tốt đến như vậy, ngay từ đầu bọn họ muốn áp chế nhuệ khí của Vũ Đình sau đó lại chuyển hóa thành cố gắng chống đỡ lâu hơn một chút, thay đổi nhanh
thật.
“Các chị đều không thử sao?” Tạ Dư Trì hỏi Thuật Dung. Suy cho cùng thì hệ thống đã nói cả Sùng Linh và Thuật Dung đều gần 4 Sao.
Sùng Linhh cúi đầu ăn cơm lười trả lời, Thuật Dung nói không vội.
Không vội?
“Trương Minh Hiên sẽ không bỏ qua bất kỳ căn cứ nào.” Thuật Dung nói, “Mọi căn cứ đều sẽ khiêu chiến.”
Không phải về quy mô của căn cứ, cũng không phải về thực lực, mà là…
Các căn cứ khác đã khiêu chiến, nhưng nếu căn cứ của ngươi không ai lên,
đừng nói đến thực lực, sự hèn nhát này đã đủ để người khác cười nhạo.