Chương 64 - Con rết
Thanh Hòa trợn trắng mắt, “Được rồi được rồi, đừng tình chàng ý thiếp ở đây.”
“Ahaha.” Tạ Dư Trì ngượng ngùng cười cười, ghé vào tai Thuật Dung, “Chị muốn giải phẫu sinh vật biến dị sao?”
“Nếu như không phải loại khổng lồ.” Thuật Dung nói, “Chị rất vui mừng.”
Lần lượt đi qua nhiều căn, quy mô không lớn bằng căn đầu tiên nhưng cũng đang phát triển tốt.
Trên đường đi, các nàng gặp phải sáu con thú biến dị 3 Sao, trong đó có hai con khổng lồ, bị các nàng săn giết.
Tinh hạch 3 Sao bị Tạ Dư Trì đút cho Khiếu Thiên ăn, chó của nàng xuất chiến không được tốt trong những trận chiến gần đây lắm, dù sao, đối mặt với
một con dị thú khổng lồ, Khiếu Thiên nhỏ như vậy, nếu bị nuốt chửng Tạ
Dư Trì có muốn khóc cũng không kịp.
Tất nhiên, lý do chính là do thực lực của bản thân Tạ Dư Trì đã được tăng lên.
Khi các nàng đang đi về phía đông, xe bọc thép đã cán qua một cái cây nhỏ,
thứ xuất hiện trước mặt các nàng là một sa mạc vô tận…
Bên kia sa mạc là đại dương, và bên kia đại dương là nước E.
Sự chênh lệch nhiệt độ giữa ngày và đêm ở đây rất lớn, khó có thể di
chuyển về phía trước vào ban đêm, Thuật Dung ôm Tạ Dư Trì cùng chợp mắt
trên ghế phụ, Thanh Hòa và Sùng Linh ôm nhau ngủ ở ghế sau.
Tạ Dư Trì có đủ quần áo ấm trong ba lô, cũng như đủ thức ăn và nước uống, vì
vậy các nàng không phải lo lắng về tài nguyên khi băng qua sa mạc này.
Trước mạt thế, sa mạc là một tồn tại không thể coi thường đối với du khách,
nhưng hiện tại ở mạt thế, các loại dị thú ẩn nấp dưới sa mạc đồng nghĩa
với việc biến sa mạc thành tử địa.
Xe bọc thép đang tiến lên bình thường, nhưng đột nhiên có một làn cát lún dâng lên, nó có lớp vỏ màu
đỏ đen với các khớp rõ ràng và những chiếc chân móc sắc nhọn, râu nhô ra khắp nơi, phần thân trên dựng đứng chặn đường đi của xe bọc thép.
“Loại này… Có độc đúng chứ?” Thực ra Tạ Dư Trì rất sợ rết, côn trùng nhiều chân, nhưng con này lớn như vậy…
Lớn như vậy càng thêm khủng bố a!
“Tinh hạch của cái thứ này ở chỗ nào? Trong cái đầu màu đỏ kia? Làm sao đánh
trúng? Nó có nhiều chân như vậy!” Thanh Hòa cũng rất sợ sâu, cô nhìn
thoáng qua con rết khổng lồ qua ống ngắm, sắc mặt thay đổi.
Thuật Dung quẹo gấp và tăng tốc, đột nhiên vượt qua con rết, hất tung lên một đám cát vàng.
Nhưng chỉ trong hai ba giây. Con rết khổng lồ đột nhiên chui vào trong cát,
Tạ Dư Trì nhìn những đụn cát đang nhô lên và di chuyển phía sau xe, quả
thực sống không còn gì luyến tiếc.
Con rết này đến từ đâu?
Sa mạc… Chẳng lẽ có thằn lằn sa mạc và nhện sa mạc? Có thể là một con bọ cạp sa mạc hay gì đó? Đây quả thực là một sự kiện khiến người hít thở
không thông.
Tạ Dư Trì không dám mở định vị, bởi vì nàng sợ khi
nàng mở nó ra, nàng sẽ thấy mũi tên nhỏ màu lam được bao quanh bởi những ngôi sao năm cánh…
『 Về mặt lý thuyết, một con 4 Sao sẽ không xuất hiện xung quanh một con 4 Sao khác. 』
Chính mi nói là theo lý thuyết! Cái việc trai cò đánh nhau ngư ông đắc lợi có một lần là không tệ rồi!
Tạ Dư Trì mở thương thành xem xem có đạo cụ nào có thể sử dụng được không, mặc dù nàng đã đổi lấy thông thạo chiến đấu, nhưng nó không có tác dụng gì với con rết lớn này! Nàng sẽ cho con rết này một cú ném qua vai?
Nhiều chân như vậy, biết chọn chân nào mà kéo chứ!
『… 』 Hệ thống cảm thấy mạch não của ký chủ nó luôn luôn không giống người thường.
Chỉ có 50 tích phân, ít đến đáng thương. Không đổi được gì cả.
Tạ Dư Trì ước tính khoảng cách giữa con rết và chiếc xe của các nàng,
khoảng cách hiệu quả của Khống Phù Thuật của nàng là 5m, trước đây Tạ Dư Trì cảm thấy Khống Phù Thuật sơ cấp có thể đáp ứng đầy đủ nhu cầu của
nàng, nhưng cho đến khi nàng gặp con rết trước mặt này…
Tạ Dư Trì: ĐMM
Nếu con rết này không có nhiều chân như vậy, nàng vẫn có thể lấy hết can đảm tự mình chạy qua dán Phù Tăng Tốc trung cấp…
“Có thứ gì có thể bỏ phù chú của em vào ném lên con rết đó không?” Tạ Dư Trì chờ mong nhìn Thuật Dung.
“Chị sẽ nghiên cứu sau khi trở về căn cứ.”
“…”
Xe bọc thép đột nhiên rung chuyển, Thuật Dung buông tay lái, mặt không đổi sắc nói: “Nó ở dưới gầm xe.”
Tầm nhìn đột nhiên lên cao, Tạ Dư Trì không quá quan tâm, dán cho mỗi người một tấm Phù Tăng Tốc, sau đó mở cửa xe…
Xe bọc thép bất ngờ lật nghiêng xuống, Sùng Linh dùng trường đao đâm vào
vỏ ngoài con rết, một tay ôm Thanh Hòa, nhìn con rết quằn quại đau đớn,
trường đao không đâm sâu, hai người lại bị văng ra ngoài!
Thuật
Dung mở cửa xe nhảy xuống ngay khi xe bị lật, thậm chí còn mượn chút lực đạp lên cửa xe, vững vàng đáp xuống đất cát gần đó.
Gió cát quá
lớn, gần như không thể nhìn rõ những thứ xung quanh, Tạ Dư Trì hoảng hốt khi chạm vào lớp vỏ nhẵn và cứng, phục hồi tinh thần lại liền dán một
tấm phù chú 4 Sao lên.
Hiệu quả của phù chú 4 Sao cực nhanh, chỉ
trong vài nhịp thở, con rết đã bị ngọn lửa nuốt chửng. Lớp vỏ cứng dưới
tay của Tạ Dư Trì đã biến thành tro, nàng không bị bỏng, nhưng đột nhiên mất trọng lực khiến nàng hung hăng rơi xuống cát. Ăn một miệng đầy cát.
“Khụ khụ, khụ phụt, phụt…” Tạ Dư Trì chống cát còn chưa đứng dậy, liền cảm thấy trên người bị rải một đống tro, sau đó đầu đột nhiên bị một vật
cứng không biết tên đập vào, Tạ Dư Trì cứ thế ngã xuống, bất tỉnh.
『… 』
Thao tác của ký chủ luôn khiến người ta hít thở không thông.
Hệ thống nghĩ, có lẽ ký chủ của nó là người đầu tiên trên thế giới sau khi giết chết dị thú 4 Sao trong nháy mắt lại bị chính tinh hạch của dị thú 4 Sao mình vừa giết rớt trúng bất tỉnh.
Ôi, thật là mất mặt quá đi.
Tạ Dư Trì không biết tâm tư của hệ thống, Thuật Dung gần như là người đầu
tiên phát hiện ra con rết đã bị giết chỉ trong vài giây. Cô biết Tạ Dư
Trì đã học được phù chú 4 Sao, vì vậy cô không quá ngạc nhiên, nhưng…
Tạ Dư Trì đã biến mất.
Thuật Dung trở nên hoảng loạn, Tạ Dư Trì đâu rồi? Cô nhớ lại lần đầu tiên Tạ
Dư Trì đưa cô vào phó bản, đếm ngược… Chẳng lẽ Tạ Dư Trì lại vào phó
bản?
Sau khi gió và cát dịu đi một chút, Thuật Dung thấy Sùng Linh đang đỡ Thanh Hòa, hai người họ trông rất ngạc nhiên.
“Cái thứ to lớn đó là sao vậy? Nó biến mất rồi? Tiểu Tạ đâu rồi?” Thanh Hòa
không hiểu ra sao, cô và Sùng Linh bị ném xuống vùi vào cát, nhưng năng
lực của 4 Sao vẫn còn đó, hai người không bị thương tích gì.
Sắc mặt Thuật Dung vô cùng kém, dường như Sùng Linh nghĩ tới gì đó, “Có lẽ là bị cát chôn?”
“Làm sao có thể?”
“Em ấy dùng phù chú giết rết biến dị, có thể là bị tiêu hao quá mức nên hôn mê, có thể giữa chừng đã xảy ra chuyện gì đó.” Sùng Linh nói, nhắm mắt
lại cảm nhận hơi thở xung quanh mình, rất lâu, rất lâu sau…
Đồng hồ đeo tay của Thuật Dung nóng lên, một giọng điện tử xuất hiện trong đầu cô.
『 Cách vị trí hiện tại của ngài 156m về phía đông nam, ký chủ đã bị vùi trong cát. Ngài ấy đã bất tỉnh và sắp chết ngạt. 』
Thuật Dung gần như lập tức di chuyển ngay khi nghe thấy vị trí, cô rẽ cát ra, cuối cùng cũng thấy người. Có chút bực mình, Thuật Dung nắm lấy quần áo của Tạ Dư Trì kéo nàng ra ngoài…
“Roẹt”
Một góc quần áo bị rách.
“Đây là… Tinh hạch 4 Sao?” Thanh Hòa nhặt tinh hạch lăn dưới chân lên, có
chút buồn cười. “Tạ Dư Trì bị té nên ngất sao? Hay là bị tinh hạch rơi
trúng?”
“…” Thuật Dung lau mặt cho Tạ Dư Trì, “Rời đi nơi này trước đã, tạm thời tìm một chỗ nghỉ ngơi.”
“Xe bọc thép đã biến mất…”
“Khi em ấy tỉnh lại sẽ có trực thăng.” Thuật Dung ôm lấy Tạ Dư Trì, bé con
hôn mê rất ngoan ngoãn nằm trong lòng cô, Thuật Dung nhìn bầu trời, dùng ánh mặt trời xác định phương hướng, “Đi hướng bên này đi.”
“Được, nghe lời cậu!” Thanh Hòa nắm lấy cánh tay Sùng Linh, đi theo Thuật Dung.
Tạ Dư Trì nửa đêm tỉnh dậy, nàng cảm thấy hơi lạnh, nàng dụi dụi vào lòng
người bên cạnh, khi mở mắt ra, nàng thấy Thuật Dung đang ôm lấy mình.
“Tỉnh rồi sao?” Giọng nói của Thư Dung rất nhỏ, một bên mặt bị ánh lửa chiếu đến đỏ bừng, “Em không sao chứ?”
“Ừm, em không sao.” Tạ Dư Trì chọc chọc hệ thống, hơi xấu hổ khi biết mình
bị tinh hạch rơi trúng rồi ngất đi, nàng nhìn xung quanh, nghe thấy
tiếng thở nhẹ của Thanh Hòa và Sùng Linh đang chìm vào giấc ngủ. “Muộn
rồi sao?”
“Ừ.” Thuật Dung cúi đầu hôn lên trán Tạ Dư Trì, “Lúc em tỉnh là 2 giờ 43 phút 56 giây.”
“Rõ ràng vậy sao?” Tạ Dư Trì nhướng mày, không tin Thuật Dung có thể nói chuẩn xác như vậy.
“Em vừa có động tĩnh chị liền tỉnh, có nhìn thoáng qua thời gian.” Thuật Dung thấp giọng nói, “Ngủ tiếp đi.”
“Tinh hạch của con rết…”
“Ở đây. Nhưng thi thể đã thành tro, không có gì để lấy.”
Tạ Dư Trì có chút xấu hổ, “Lúc ấy em có chút hoảng hốt…”
“Không, không sao.” Thuật Dung cúi đầu xoa xoa gò má Tạ Dư Trì, “Không cần thi thể, chỉ cần em không sao là được.”
“…” Tạ Dư Trì lại đỏ mặt, hai tay ôm lấy cổ Thuật Dung, “Ngày mai chúng ta tính làm gì?”
“Dùng trực thăng kiểm tra bờ biển, sau đó trở về căn cứ.” Thuật Dung nói, “Dị thú đã biến dị thành khổng lồ, chị sẽ cải tiến đạn của Thanh Hòa, sau
đó cải tiến ô tô và trực thăng…”
“Phân tích nước bọt của thằn
lằn. Lưỡi hái của bọ ngựa rất sắc bén. Nếu có thể, chị có thể chế tạo vũ khí cho em… Đâm tạm thời không có tác dụng, nhưng chị rất hứng thú
với khả năng phát nổ của nó…” Thuật Dung thấp giọng từ từ kể ra, mang
lại cho Tạ Dư Trì một cảm giác rất dịu dàng.
“Vậy, có phải sẽ rất lâu em không được gặp chị hay không?”
“…” Thuật Dung đột nhiên dừng lại, ánh mắt dịu dàng nhìn Tạ Dư Trì, “Dấu
vân tay của em ở tòa nhà nghiên cứu khoa học là một trong những mật mã.”
“Nhưng nếu em tới thì chị vẫn còn nghiên cứu mấy thứ kia, nhàm chán lắm.” Tạ Dư Trì phàn nàn.
“… Sẽ không chán.” Thuật Dung nói, “Khi bị phân tâm sẽ không thể tiến hành nghiên cứu và thí nghiệm.”
“… Chị dẻo miệng quá rồi đó.” Tạ Dư Trì có chút ngượng ngùng, “Em sẽ không quấy rầy chị, tùy tiện nói mà thôi, trở về em sẽ chăm chỉ rèn luyện, đi sân huấn luyện luyện tập với người khác, hơn nữa em sẽ cố gắng hết sức
để mạnh lên.”
“Ừm…”
…
Ngày hôm sau, từ khi trực thăng bay lên không gặp phải sinh vật khổng lồ nào nữa, thỉnh thoảng
thoáng thấy một sinh vật khổng lồ ở phía xa, khi các nàng thấy sinh vật
khổng lồ, sinh vật đó cũng phát hiện các nàng và nhanh chóng chui sâu
vào cát, không thể tìm thấy bất kỳ dấu vết nào.
Đi đến bãi biển,
Tạ Dư Trì nhìn xuống từ cửa sổ, biển xanh thẳm, sóng nước lóng lánh và
rất yên tĩnh —— Không ai biết phía dưới sẽ có những sinh vật gì.
Thanh Hòa đánh dấu khe dị thứ nguyên lên bản đồ theo yêu cầu của Thuật Dung.
Chắc chắn ở đây có dị thú 4 Sao, thậm chí có thể có 5 Sao!