Chương 87: Trọng thương
Thanh Hòa nhìn sắc mặt Sùng Linh vô cùng tái nhợt, màn sương màu máu xung quanh cô lúc ẩn lúc hiện, lòng Thanh Hòa chùng xuống, “Em sẽ đi giúp Thuật Dung bọn họ…”
“Đùng đùng đùng” đột nhiên có tiếng súng máy nổ vang, Sùng Linh vung tay kéo Thanh Hòa ra phía sau bảo vệ, đồng thời dựng trường đao của mình làm lá chắn để chặn tất cả lại…
“Ai nổ súng?!” Sắc mặt Triệu Nghị trầm xuống trong nháy mắt, “Đây là trận quyết đấu của tôi với bọn họ.”
Những binh lính 3 Sao này căn bản không có đường sống khi đối mặt với Thuật Dung các nàng, Triệu Nghị không thể chống lại từng người trong số họ, cộng với việc đội ngũ tiếp viện 4 Sao bị tiêu diệt…
Đương nhiên, cái người cầm trường đao bên kia, còn có tiểu tử gần như mất đi sức chiến đấu, mà Thuật Dung cũng là nỏ mạnh hết đà…
Thanh Hòa lăn qua, vung lưỡi hái ra, trực tiếp chém đứt lô súng máy, cô lăn qua giẫm lên lưỡi hái, cầm lấy súng máy, nạp đạn, nổ súng đùng đùng.
Những binh lính ở hàng sau phản ứng rất nhanh, nhanh chóng dựng khiên chống đạn chặn lại, sau đó họ được chào đón bởi hồng mang do Sùng Linh chém ra…
“Dừng tay!” Triệu Nghị gấp đến đỏ mắt, móng vuốt sắc bén hung hăng vung lên, dao găm của Thuật Dung bị hắn đánh bay, hắn giơ tay muốn chộp lấy cổ Thuật Dung, nhưng Thuật Dung lại đột nhiên né tránh, nhưng vẫn bị hắn cào phá cánh tay phải, quần áo trong nháy mắt bị cào rách, máu nhuộm đỏ ống tay áo trắng…
Thuật Dung uống một lọ thuốc phục hồi, lắc mình tránh đi sự truy đuổi liên tục của Triệu Nghị, máu liên tục đổ trên mặt đất do cô vận động kịch liệt, để lại những giọt máu màu đỏ tươi.
“Bùm”
Một tiếng nổ làm gián đoạn Triệu Nghị truy kích Thuật Dung, tay cầm lựu đạn của Tạ Dư Trì run lên một chút, nàng kéo chốt an toàn xuống, ném thêm một quả khác, móng vuốt sắc nhọn chém lựu đạn làm đôi nổ tung trong không trung!
Tro bụi bay khắp nơi…
『 Cẩn thận! 』
Tạ Dư Trì né tránh bóng người đang lao tới theo phản xạ.
Trong làn khói mù mịt, Triệu Nghị lao tới, đấm vào bụng Tạ Dư Trì, trực tiếp ném nàng vào góc tường, văng ra rất nhiều đá…
Có lẽ là do nàng là Phù Chú Sư nên Triệu Nghị không sử dụng móng vuốt, điều đó có nghĩa là Tạ Dư Trì được tha cho một mạng.
Tạ Dư Trì ôm bụng dưới, không khỏi cuộn người lại vì đau, mặc dù có ảnh phó “Phòng”, nhưng vẫn khiến nàng phun ra hai ngụm axit dạ dày, còn chưa kịp lấy lại hơi, nàng đã thấy Triệu Nghị lại lần nữa tấn công Thuật Dung…
Hệ thống… Rôt cuộc khuyết điểm… Của người này là gì…
“Choang”
Lọ thuốc vỡ vụn.
Chất lỏng màu lam băng nhanh chóng ngưng tụ, lan tràn trên cánh tay phải của Triệu Nghị, sắc mặt Thuật Dung lạnh lùng xưa nay chưa từng có, trong nháy mắt bóp nát hơn chục bình thuốc, chất lỏng đó đập mạnh vào người Triệu Nghị ở khoảng cách rất gần. Mà móng vuốt bên phải của Triệu Nghị trực tiếp xuyên qua bụng Thuật Dung…
Khối băng đóng băng cơ thể Triệu Nghị cực kỳ nhanh chóng, khi hắn nhận ra có gì đó không ổn, hắn đã không thể di chuyển được nữa, màu xanh lam nhanh chóng lan rộng, thậm chí lan đến bụng Thuật Dung…
“Khụ” Thuật Dung trực tiếp rút vuốt phải của Triệu Nghị ra, máu trộn lẫn với màu xanh của băng, rất nhanh liền đông lại. Ôm lấy vết thương, cô lảo đảo đi hai bước liền ngã quỵ xuống đất.
“Thuật, Thuật Dung! ——” Tạ Dư Trì nhịn đau chạy tới, thậm chí dán phù chú lên, nàng quỳ xuống trước mặt Thuật Dung, điên cuồng kêu hệ thống đổi lấy thuốc hồi phục nhanh chóng!
『 Thuốc chữa thương: 80 tích phân… 』
Đổi!
『 Ting! Đổi thành công! Số tích phân còn lại: 5 』
Tạ Dư Trì thậm chí không thể nghe thấy tiếng máy móc của hệ thống, đôi tay nàng run rẩy, đưa lọ thuốc đến miệng Thuật Dung. Khuôn mặt của người phụ nữ tái nhợt một cách đáng sợ, mà máu từ vết thương ở bụng đã sớm nhuộm đỏ cả vùng đất. Tạ Dư Trì muốn che nó lại, nhưng chẳng mấy chốc bàn tay đã bị máu nhuộm đỏ.
“Không sao.” Giọng nói của Thuật Dung rất yếu ớt, nhưng vẫn miễn cưỡng nói.
“Dối trá, ai bảo chị làm như vậy… Phương pháp này… Cái này…” Tạ Dư Trì cắn răng không muốn khóc, bộ dạng Thuật Dung như vậy cô còn không khóc, nàng khóc thì còn ra thể thống gì nữa! Run rẩy đút thuốc cho Thuật Dung, liên tục hỏi hệ thống xác định tính mạng Thuật Dung thật sự không có nguy hiểm, sau đó mới thở phào nhẹ nhõm, lấy quần áo sạch từ trong ba lô ra, băng bó đơn giản cho cô.
“Các cô rất mạnh… Tôi thua.” Giọng Triệu Nghị tràn đầy thất vọng, “Tại sao… Xâm lược nước D?”
“Xâm lược?! Rốt cuộc là do ai khơi mào chiến tranh trước? Là ai thông đồng với thành phố L? Gửi cho chúng tôi tin báo khiêu khích?!” Tạ Dư Trì tức giận đến cả người run rẩy, người này… Người này sao lại dám bày bộ dáng người bị hại như thế này chứ?! Nàng ấn đồng hồ trên cổ tay, một màn hình màu lam hiện lên, nàng tìm tin báo trước kia của nước D, đưa tay lại gần Triệu Nghị để hắn nhìn cho rõ.
“…” Triệu Nghị trầm mặc hồi lâu, thật sâu thở dài nói: “Nếu các cô lại tiếp tục tiến công, căn cứ D nóng nảy, các cô cũng sẽ không ích lợi gì.”
“A.”
“Thật xin lỗi, là tôi thua.” Triệu Nghị nhìn thoáng qua Thuật Dung đang nhắm mắt dưỡng thần, “Cô ấy sẽ không gặp nguy hiểm đến tính mạng, đồng đội của cô đều còn sống.”
“Tôi xin lỗi vì những gì nước D đã làm. Nhưng tôi không thể làm gì cả… Tôi sinh ra đã thuộc về đất nước này, vì vậy tôi phải làm một số việc, ngay cả khi đó là trái đạo đức.” Triệu Nghị nói rất nhiều, cuối cùng hắn trầm mặc hồi lâu, “Nước D đã không còn hy vọng để cứu vãn ở mạt thế, tôi cũng không thể nhìn thấy… Nếu có thể, xin hãy chôn cất tất cả binh lính của tôi cùng tôi.”
“… Ý ông là sao?” Tạ Dư Trì nhất thời có chút chưa kịp phản ứng lại, người này hẳn là tù binh của các nàng mới đúng… Hả?
Triệu Nghị nhắm mắt lại, rất lâu sau đó cũng không nói thêm câu nào nữa.
Thuật Dung thở hổn hển đứng dậy, Tạ Dư Trì vừa nhìn thấy cô liền vội vàng đỡ cô dậy, Thuật Dung vươn tay kiểm tra hơi thở của Triệu Nghị, dùng đầu ngón tay chạm vào vết sẹo nơi khóe mắt của hắn. Nơi đó cũng bị đóng băng trong lại…
『 Nhận được 60 tích phân, 2 điểm kỹ năng! Đã phá hủy ba cứ điểm, nhận được rương nhỏ bí ẩn × 1』
“Ông ta đã chết.”
Thuật Dung nói như vậy.
Tạ Dư Trì liền nhìn sang, đột nhiên Thuật Dung đẩy nàng ra, khom lưng 90 độ, cúi đầu thật sâu trước Triệu Nghị không màng vết thương trên bụng.
“Ông ta là một vị tướng đáng kính.” Thuật Dung nói như vậy.
Ngay từ đầu Triệu Nghị đã không hạ sát chiêu với các nàng, hắn chỉ muốn bắt các nàng, sau đó kết thúc cuộc chiến này.
Sùng Linh bất ngờ ngã xuống đất, bất tỉnh.
Liễu Thừa Giang hốt hoảng vội đỡ cô dậy. Thanh Hòa chạy đến ôm Sùng Linh lên, “Gọi người của anh đến!”
“Được rồi được rồi!”
Thuật Dung mềm mại dựa vào người Tạ Dư Trì, sắc mặt vẫn không tốt, nhắm mắt lại khẽ nhíu mày, Tạ Dư Trì không khỏi cảm thấy đau lòng.
“Tạm thời… Ngừng tiến công…” Trước khi Thuật Dung không thể ngăn mình chìm vào giấc ngủ, cô nói nhỏ vào tai Tạ Dư Trì.
Sau đó liền mất sức.
…
Khi Thuật Dung tỉnh lại, Tạ Dư Trì đang cuộn tròn bên cạnh cô, cách cô khá xa, chắc là sợ chạm vào vết thương của cô? Thuật Dung sờ sờ băng trên bụng, đưa tay lên liền thấy cánh tay phải của mình đã được băng bó, cô mím môi, cẩn thận vén chăn đứng dậy, cô hơi cau mày vì vết thương đau, chỉ động tác xuống giường đã lập tức khiến Tạ Dư Trì tỉnh giấc.
“Thuật Dung? Chị tỉnh rồi? Không sao chứ? Chị, chị muốn uống nước không? Hay là muốn ăn cơm? Để em giúp chị…”
“Thanh Hòa Sùng Linh…”
“Hai chị ấy đang nghỉ ngơi ở phòng bên cạnh, Liễu Thừa Giang đang kiểm kê vật tư và những thứ khác, chị yên tâm, nghỉ ngơi cho tốt đi!” Tạ Dư Trì cẩn thận đỡ Thuật Dung, để cô nhanh chóng nằm xuống.
Nhìn Tạ Dư Trì căng thẳng, Thuật Dung cong cong khóe miệng, dường như vết thương không quá đau… Cô vòng tay qua cổ Tạ Dư Trì.
Cả người Tạ Dư Trì cứng đờ, đối diện với Thuật Dung có chút không được tự nhiên. Hình ảnh phản chiếu của nàng rất rõ ràng trong mắt Thuật Dung. “Sao, làm sao vậy…”
“Chị có từng nói với em là em rất đẹp chưa?” Có lẽ là bởi vì bị thương, ngữ khí Thuật Dung có chút yếu ớt, có loại cảm giác hữu khí vô lực, giọng nói lạnh lùng mang theo lười biếng, giống như một chiếc lông vũ cọ qua ngực Tạ Dư Trì, ngứa dữ dội.
“Chưa.” Tạ Dư Trì nuốt nước bọt, nói.
Cánh tay Thuật Dung dùng sức, Tạ Dư Trì sợ động đến vết thương, liền cúi đầu theo động tác của Thuật Dung, áp sát má Thuật Dung, nàng nghiêng đầu, cảm thấy không được tự nhiên, vành tai đỏ bừng, “Chị còn đang bị thương…”
“Biết chị bị thương, còn muốn chị đứng dậy hôn em sao?” Giọng Thuật Dung thấp thấp, như bị ấm ức, Tạ Dư Trì biết Thuật Dung cố ý, nhưng vẫn nhịn không được cúi đầu hôn lên môi Thuật Dung, nhẹ nhàng sợ làm cô đau, cũng sợ khơi mào dục vọng của Thuật Dung.
“Chị nên nghỉ ngơi…” Tạ Dư Trì mím môi, sau đó cúi đầu hôn hôn má Thuật Dung, nàng thận trọng nói: “Chị làm em rất lo lắng.”
“Thuốc… Tốn bao nhiêu tích phân của em?”
“80… Không quan trọng, hoàn thành nhiệm vụ đã được nhận 60 tích phân. Hơn nữa, tích phân gì đó… Trong lúc đó, ai mà để ý chứ…” Tạ Dư Trì sờ sờ mũi, nhưng vẫn không nói “Chị là quan trọng nhất.” Như vậy, có vẻ như quá xấu hổ, cũng quá buồn nôn. Đặc biệt là… Được Thuật Dung ôm, Tạ Dư Trì có thể cảm nhận được ánh mắt của Thuật Dung luôn hướng về phía mình, cực kỳ nóng bỏng.
Hồi lâu sau, lưng Tạ Dư Trì có chút đau nhức, dù sao nàng cũng không dám đè lên Thuật Dung, đụng vào vết thương sẽ không tốt. Thuật Dung bị thương rất nặng, mất nhiều máu, nếu không phải có thuốc chữa thương và băng bó kịp thời, Thuật Dung có thể sống sót hay không cũng là một vấn đề không thể nói trước, cho dù cô có là 4 Sao đỉnh phong.
Sùng Linh bị nội thương, uống thuốc của Thuật Dung là có thể từ từ hồi phục, nguyên nhân cô ngã xuống là do tiêu hao quá độ. Dù sao, trạng thái đó của cô không thể kéo dài quá lâu.
Vết thương của Liễu Thừa Giang băng bó lại, tĩnh dưỡng một thời gian là sẽ không có gì, Thanh Hòa chỉ bị trầy xước một chút, bôi chút thuốc là được.
Cho nên, chỉ có Thuật Dung là bị thương nặng nhất.
Tạ Dư Trì cảm thấy có chút mất mát khi nghĩ đến bộ dạng đẫm máu trên bụng của Thuật Dung và vết thương khủng khiếp trên cánh tay cô, nàng chọc chọc hệ thống, có để lại sẹo không?
『 Chăm sóc tốt có thể hồi phục, sẹo thì chắc chắn sẽ còn. 』
Vậy, có cách nào để không còn sẹo không?
『 50 tích phân, thuốc trị sẹo. 』
Tạ Dư Trì:…
Nàng còn có 65 tích phân… Nếu tốn thêm 50 tích phân nữa…
Nàng mím môi, vẫn mua. Tạm thời cất trong ba lô, dù sao cái này phải làm thế nào thì cũng phải đợi Thuật Dung hồi phục mới có thể sử dụng.
“Chị ngủ thêm chút nữa nhé? Em đi lấy đồ ăn cho chị.” Tạ Dư Trì hôn lên trán Thuật Dung, sắc mặt người này vẫn còn tái nhợt, Tạ Dư Trì nhìn thấy cô như vậy rất đau lòng, “Nếu như sau này chị còn muốn chết như vậy nữa, em sẽ bỏ trốn với người khác.”
“…” Thuật Dung yên lặng nhìn Tạ Dư Trì một hồi, sau đó nở nụ cười, không có gọng kính đen, nhìn cô cực kỳ nhu hòa, khiến Tạ Dư Trì có chút ngây người, sau đó liền nghe thấy người này thì thầm bên tai nàng: “Em sẽ không làm vậy.”