Chương 81: Đột kích
“Lời Thuật Dung nói có ý gì? Tài nguyên?”
“Cái đó…” Trần Dật Chi lấy khăn tay ra lau mồ hôi lạnh trên trán, lui về phía sau hai bước, giữ một khoảng cách tương đối an toàn với Lâu Cư An, “Kim loại của chúng ta đã, đã hết.”
“Ồ, kim loại a ——” Lâu Cư An đột nhiên nhướng mày, “Cái gì? Kim loại? Kim loại dị thứ nguyên?”
“… Vâng, vâng, không còn gì cả. Họ chỉ cải tiến xe và vũ khí thôi. Sau khi kiểm tra, họ hoàn toàn không mang kim loại ra ngoài, nhưng không còn gì cả…” Trần Dật Chi có nghĩ thế nào cũng không thể hiểu được. Vốn dĩ anh ta nghĩ có thể gạt Lâu Cư An ngày một ngày hai, nhưng không ngờ trước khi rời đi, Thuật Dung thế mà…
“Anh, nói, lại, một, lần, nữa, cho, tôi, nghe, xem?” Lâu Cư An trực tiếp dịch chuyển đến trước người Trần Dật Chi, xách cổ áo anh ta lên.
“Kim loại đã hết.” Trần Dật Chi thành thật nói ra sự thật.
Thảo nào ngay từ đầu Thuật Dung sảng khoái đồng ý đến vậy…
Trần Dật Chi âm thầm thở dài trong lòng, biết ngay là không bẫy được người phụ nữ kia. Than ôi, thất sách.
Đương nhiên, anh ta không có nhiều thời gian để hối hận. Bởi vì Lâu Cư An đã túm cổ áo anh ta đến sân đối luyện.
Trần Dật Chi: Tôi chỉ muốn được yên tĩnh!
☆*☆*☆*☆*☆*☆*☆*☆*☆*☆
Rời đi căn cứ E không bao lâu, các nàng liền dừng lại thay trực thăng, ngày đêm vội vã trở về nước A.
Trở lại căn cứ, Thuật Dung ở lại phòng nghiên cứu cả một ngày, các nàng tắm rửa nghỉ ngơi một ngày, ngày hôm sau liền lên đường đi nước D.
“Nếu bạn gặp đó từ nước D…”
“Trực tiếp đánh.” Thuật Dung nói không chút do dự, cô một tay điều khiển trực thăng, một tay mở đồng hồ đeo tay, một màn hình màu lam hiện lên. “Xem hồ sơ.”
Tạ Dư Trì các nàng cũng mở đồng hồ lên, thấy một vài dòng chữ nhỏ xuất hiện trên đó.
Đại ý là, nếu Liên minh nước A nguyện ý đầu hàng, căn cứ nước D có thể bỏ qua chuyện bọn họ đã giết 4 Sao của nước D. Nếu không đồng ý thì nước D chỉ có thể dùng vũ lực để giải quyết vấn đề.
“Ai cho bọn họ cái quyền này?” Thanh Hòa nhướng mày, “Loại lời này mà cũng dám nói ra sao?” Sẽ bỏ qua chuyện cũ? Rõ ràng là nước D muốn chiếm lãnh thổ nước A, thông đồng với thành phố L và cuối cùng bị đánh bại. Nói như thể họ là nạn nhân vậy, thật nực cười.
“Bọn họ không hiểu nước A… Không, bọn họ căn bản không biết thực lực của thành phố Z.” Tạ Dư Trì nhìn thoáng qua Thuật Dung, cười khẽ nói. Bây giờ nàng đã 5 Sao, có thời gian rảnh sẽ luyện hóa tinh hạch 4 Sao để Thuật Dung bọn họ hấp thu, tin tưởng bọn họ rất nhanh sẽ có thể lên tới 5 Sao.
Điều duy nhất khiến Tạ Dư Trì khổ sở là số tích phân và điểm kỹ năng nàng đang có ít đến đáng thương. Khoảng cách có thể chế tác phù chú 5 Sao vô cùng xa vời.
『 Phát hành nhiệm vụ: Phản kích nước D! 』
『 Chi tiết nhiệm vụ: Nước D đầy tham vọng, không ngừng bành trướng xâm lược, bồi dưỡng năng lực giả thành những cỗ máy chiến đấu giết chóc, đây là một tội ác không thể tha thứ! Bây giờ, mời ký chủ trở thành sứ giả chính nghĩa! Phá hủy từng căn cứ cứ điểm ở nước D! 』
『 Phần thưởng nhiệm vụ: Mỗi cứ điểm bị phá hủy nhận 60 tích phân và 2 điểm kỹ năng! Phá hủy ba cứ điểm nhận rương nhỏ bí ẩn × 1』
『 Thời hạn của nhiệm vụ: Mãi mãi. 』
Mẹ kiếp! Tạ Dư Trì bị kinh hỷ bất ngờ đánh đến choáng, hệ thống thật hào phónggggg!
『 Thật là một ký chủ lật lọng, mấy ngày trước còn nói bổn hệ thống là giả. 』Hệ thống rất lạnh lùng không nể mặt.
Tạ Dư Trì: Xấu hổ ghê.
“Từ từ, Thuật Dung, bên kia.” Thanh Hòa nâng Barrett thử ngắm một chút, kết quả dường như cô đã thấy một cái gì đó bất thường…
“Mau mau! Bọn họ vẫn chưa phát hiện chúng ta!” Thanh Hòa vội vàng nói: “Chết tiệt, thật sự định dùng vũ lực tập kích sao? Mẹ kiếp… Đây là…” Thanh Hà thấy xe phóng tên lửa ở hàng sau, tức giận đến đỏ mặt, “A.”
Thuật Dung nhanh chóng đi vòng qua, theo lời nhắc nhở của Thanh Hòa, cô vòng đến một nơi không có ai xung quanh, hạ cánh trực thăng.
Tạ Dư Trì lập tức cất trực thăng, thấy Thanh Hòa thủ thế.
“Bọn họ có tên lửa, hơn nữa chắc chắn có rất nhiều vũ khí hạng nặng.” Thanh Hòa nói, “Phù Phi Hành, ném bom cháy, lựu đạn gì đó, đùa chết bọn họ. Không cần phải cận chiến.”
“Có thể.” Thuật Dung khẽ gật đầu, đột nhiên có tiếng sột soạt, một người đàn ông mặc quân phục đội mũ lệch đi tới, hắn đang cởi cúc quần chuẩn bị tiểu tiện, ngẩng đầu nhìn thấy bốn người các nàng…
“Các cô ——” Hắn còn chưa kịp phát ra tiếng nào đã bị dao phẫu thuật trực tiếp cắt đứt cổ họng, cắm thẳng vào thân cây phía sau.
“Đi thôi chứ nhỉ?” Thanh Hòa nghiêng đầu, khẽ hừ một tiếng, “Mình đi bắn tỉa, phía sau giao hết cho mình? Các bảo bối ~”
“Có loại súng vô cùng gây sát thương nào không?” Tạ Dư Trì nhịn không được hỏi Thuật Dung, dù sao thì có lẽ Thuật Dung đã phát minh ra rất nhiều thứ.
“Em ném xăng và thuốc súng xuống là được.” Thuật Dung đáp: “Chỉ là, đổ xăng vào bom tên lửa hoặc kho thuốc súng thì phải chạy nhanh hơn thôi.”
Tạ Dư Trì làm một cử chỉ đã hiểu, khống chế phù chú dán lên cho cả đội, lấy lựu đạn ra đưa cho Sùng Linh, sau đó nàng vỗ cánh bay lên trời…
☆*☆*☆*☆*☆*☆*☆*☆*☆*☆
“Ơ? Trời mưa hay là…” Chợt có thứ gì đó bắn lên mặt, binh lính đưa tay sờ, rất nhờn, quay đầu lại thì thấy đồng bọn bên cạnh cũng bị ướt sũng, trông rất buồn cười. “Vãi chưởng, cậu đang làm cái quái gì thế? ——”
Lựu đạn dưới chân đột nhiên nổ mạnh, hắn còn chưa kịp nằm xuống đã bị chấn động của vụ nổ xé thành từng mảnh nhỏ, ngọn lửa nhanh chóng nuốt chửng mọi thứ…
Trận chiến chạm vào là nổ ngay.
“Kẻ thù tấn công!!!”
“Cảnh báo cấp 1!!!”
…
“Báo cáo trưởng quan!!!” Binh lính vội vàng tiến vào trong lều, trưởng quan còn đang đánh cờ với đồng liêu, thấy hắn luống cuống thì càng không vui, “Làm gì mà hoảng loạn thế? Còn ra thể thống gì nữa!”
“Là, là địch đột kích! Đột nhiên xăng từ trên trời rơi xuống, sau đó là bom cháy, lựu đạn các loại… Chúng ta tổn thất nặng nề!”
“Cái gì?!” Người đó đột nhiên đứng lên, quân cờ rơi đầy trên mặt đất, hắn sải bước đi tới, “Đội ngũ hỏa tiễn! Tuyệt đối không được xảy ra sơ xuất! Đi!!!”
“Vâng! ——”
“Chết tiệt ——” Tổn thất nặng nề, bọn họ còn chưa kịp vượt biển, làm sao có địch nhân tập kích được? Chẳng lẽ nước A đã biết? Phản công? Không, không đúng… Rõ ràng là tin tức cuối cùng về Thuật Dung bọn họ là ở biên giới nước E… Đáng lẽ không phải từ bên này… Hắn vội quay đầu lại, suy nghĩ một lúc rồi lập tức rời khỏi lều, nhưng giây tiếp theo hắn cảm thấy có thứ gì đó đang rơi xuống, chợt lóe lên, chỉ thấy một dòng xăng đột nhiên xối xuống, làm ướt cả lều của hắn, sau đó là một tiếng động lớn…
Hắn đột nhiên ngã xuống, lăn lộn tránh va chạm, nhìn khói lửa dày đặc, bom cháy rơi xuống lửa lớn, cột lửa tức khắc bùng lên, sức nóng thiêu đốt làm mặt hắn đau nhức.
Chết tiệt ——
Ngẩn đầu nhìn lên, thấy một bóng người bay qua…
Đó là…
Phù Phi Hành? Điều đó có nghĩa là…
Thành phố Z.
Tình báo có sai sót!
“Bắn tỉa!!! Lính bắn tỉa đâu rồi!!!” Trưởng quan dùng bộ đàm hét lớn, “Mau! Bắn hạ những người đó!”
“Chuẩn bị hỏa tiễn!!!”
“Này! Có nghe thấy không! Nói——”
“Đùng!” ——
Tiếng ồn ào từ bộ đàm và tiếng ồn ào bên tai hòa làm một, hắn khó phân biệt được bên nào đang ở gần mình hơn, thậm chí còn có tiếng ù ù nhất thời bên tai ——
Sau đó, có một loạt tiếng rè rè.
Hắn còn chưa kịp phân tích lại bất cứ điều gì, một đám mây hình nấm khổng lồ quét qua hắn, tiếng nổ suýt chút nữa đã làm hắn điếc tai, mặt đất thậm chí còn rung chuyển vì vụ nổ ——
Đội hỏa tiễn, xong rồi.
Trong tầm mắt có thể nhìn thấy, nó đầy rẫy những kẻ man rợ.
Hắn bị mảnh vỡ làm cho xây xát, mặt cũng đen như mực, máu chảy xuống lẫn với màu đen của khói đặc, hắn sống sót bởi vì hắn là 4 Sao, và còn cách điểm nổ khá xa, run rẩy bước hai bước, giẫm phải cái chân gãy của một xác chết bị thổi bay, hắn loạng choạng, lập tức khuỵu xuống.
Chỉ trong một… Khoảnh khắc ngắn ngủi.
Không còn gì nữa.
Đột nhiên hắn nghe thấy tiếng bước chân, có chút vui mừng nhìn sang, nhưng lại bị hơi lạnh trên cổ làm cho giật mình, ngước mắt lên, đối diện ánh mắt lạnh lùng của người phụ nữ đeo kính gọng đen ——Thuật Dung.
“Bây giờ các người muốn bỏ qua chuyện cũ hay dùng vũ lực để giải quyết?” Thanh Hòa cõng Barrett trên vai, cười đường hoàng, “Hả? Anh phụ trách ở đây?” Cô đá tấm huy chương trên ngực người đàn ông, vẻ mặt nghiền ngẫm.
“Tôi chỉ… Làm theo mệnh lệnh…” Hắn mở miệng nói một cách khó khăn. Trong lòng hắn vang lên hồi chuông báo động, nước A nhất định không đơn giản như vậy! Thậm chí, chỉ cần một mình thành phố Z! Hoàn toàn không dễ đụng! Nước D của hắn đang mở rộng ra nước ngoài, và mục tiêu vượt biển đầu tiên là nước A. Có vẻ hơi quá nóng vội!!!
“Các cô, các cô có bao nhiêu người…” Hắn nhìn nhìn, chỉ có bốn người phụ nữ, “Không phải căn cứ thành phố Z các cô…”
“Bốn người, trưởng căn cứ và phó căn cứ trưởng của thành phố Z, anh rất vinh hạnh.” Thanh Hòa đứng thẳng khom người, cô dừng một chút, “Còn có bao nhiêu căn cứ giống như anh?”
“…” Người đàn ông cúi đầu không nói lời nào, sau đó ngẩng đầu chống lại dao găm của Thuật Dung, trong mắt hiện lên khuất nhục cùng giãy giụa, cuối cùng biến thành hối hận.
Vốn tưởng rằng nhiệm vụ này là một cơ hội tốt để tăng công huân…
Tạ Dư Trì nhận được 60 tích phân và 2 điểm kỹ năng, cả người đều cảm thấy sảng khoái.
“Không nói?” Đầu mũi dao găm của Thuật Dung nhẹ nhàng xuyên qua da thịt hắn, một mùi khét bốc lên, người nọ đau đớn lăn lộn nhưng Thuật Dung cũng không ngăn cản hắn, “Anh biết tôi là ai, giải phẫu là sở trưởng của tôi.” Người phụ nữ nở một nụ cười cực kỳ lạnh lùng, “Anh có thể chứng kiến cái chết của anh.”
Người đàn ông kinh hãi nhìn Thuật Dung, liên tục lui về phía sau: “Không, không…”
Dao găm này vậy mà có hiệu ứng đốt cháy, điều đó có nghĩa là gì? Có nghĩa là khi Thuật Dung giải phẫu hắn, hắn thậm chí sẽ không bị mất máu quá nhiều mà chết đi! Đó là, thật là một cơn ác mộng! Hắn không sợ chết… Thật sự, hắn căn bản không sợ!…