Chương 48: Hoang đảo
“Ừ.” Thuật Dung dứt khoát gấp sách lại, ngồi thẳng người, nhìn vào mắt Tạ Dư Trì, giải thích nói: “Còn có trồng trọt hạt giống, phân giải… Phân tích thành phần của dây leo, danh sách số liệu các loại. Mang về rất nhiều thực vật, vừa nuôi vừa nghiên cứu tập tính và tác dụng, dù sao vẫn sẽ hữu dụng, tôi thật sự rất bận, nghỉ ngơi mấy ngày, ước chừng còn bận hai tuần nữa.”
“Hai tuần a…” Tạ Dư Trì cảm khái một tiếng.
“Em có việc?”
“À, đại khái là… Ờm” Tạ Dư Trì cẩn thận lựa lời, “Chị còn hứng thú với phó bản lần trước chứ?”
Thuật Dung đột nhiên cười lên, nhìn về phía Tạ Dư Trì, nhẹ giọng nói: “Như thế nào? Em vẫn chưa xác định quan hệ với tôi mà đã muốn mang tôi đi phó bản?”
“Không phải! Em, cái đó…”
“Được, em muốn đi lúc nào cũng được.” Thuật Dung thu tươi cười, nhẹ giọng nói, “Lần này mấy ngày?”
Tai Tạ Dư Trì vô cớ nóng lên, nàng cúi đầu nhìn mũi chân, “Phó bản bảy ngày, nhưng thời gian ở chỗ này đại khái cũng không dài lắm, cũng sẽ không khiến chị chậm trễ quá lâu… Chỉ là không biết có nguy hiểm gì hay không…”
“Ừ.” Thuật Dung nhịn không được đưa tay nhéo nhéo vành tai Tạ Dư Trì, nho nhỏ mềm mại, có nhiệt độ, không thể nói là nóng nhưng lại khiến Thuật Dung thích, nhịn không được nhéo nhéo xoa xoa.
“Chị chị chị ——”
“Xin lỗi.” Thuật Dung rút tay về, thấy Tạ Dư Trì sợ tới mức nhảy ra, che lỗ tai vẻ mặt kinh hãi, không khỏi nở nụ cười, Thuật Dung nhớ lại cảm giác trên tay, ánh mắt tối lại.
“Căn cứ trưởng, em cảm thấy chị động tay động chân như thế này không tốt chút nào.”
“Em còn muốn đi phó bản không?”
“Đi!”
“Lại đây.” Thuật Dung hơi nhướng mày, mặt than ngoéo tay với Tạ Dư Trì.
Thấy Tạ Dư Trì ôm ngực xê dịch lại gần từng chút một, cực kỳ đáng thương.
Thuật Dung cúi đầu hôn lên trán Tạ Dư Trì, “Đừng xa lạ như vậy.”
“…”
“Gọi tôi là gì?”
“… Căn cứ trưởng?” Tạ Dư Trì đang ngẩn người, thấy Thuật Dung cúi đầu, Tạ Dư Tri lấy tay đẩy đầu Thuật Dung, vội vàng sửa miệng, “Thuật Dung.”
“Ngoan… Phó căn cứ trưởng của tôi.” Thuật Dung xoa tóc Tạ Dư Trì, sau đó xem giờ rồi đi ra khỏi phòng tập.
Tạ Dư Trì: Không cho em gọi là căn cứ trưởng! Nhưng lại gọi em là phó căn cứ trưởng! Thật là một người phụ nữ chán ghét!
Nhưng……
Tạ Dư Trì hít sâu hai lần, chớp chớp mắt.
Nàng có chút, vui vẻ…
Sau khi bình tĩnh lại, Tạ Dư Trì chậm rãi bước ra khỏi phòng tập.
☆*☆*☆*☆*☆*☆*☆*☆*☆*☆
Ban đêm.
Thuật Dung chuẩn bị hành lý, Tạ Dư Trì nắm tay Thuật Dung, dùng thư mời phó bản bảy ngày.
…
『 Rất vui được gặp ngài lần nữa. 』
Thuật Dung cười cười, “Sau này sẽ có thêm nhiều lần nữa.”
『 Mong ngài chiếu cố ký chủ hoàn thành phó bản. Lần này là phó bản sinh tồn. 』
…
『 Ting! Truyền tống hoàn tất! 』
『 Lần này là phó bản sinh tồn! Ký chủ đang ở trên một hoang đảo, chung quanh đảo này đều là biển, nếu như ký chủ may mắn, còn có thể trải nghiệm sự thú vị của thủy triều! Đúng rồi, trong phó bản này, không tồn tại cấp Sao, vì vậy bây giờ các ngài đều là người thường! 』
『 Điều kiện qua ải: Tồn tại! 』
『 Chúc ký chủ có một hành trình vui vẻ! 』
Tạ Dư Trì sửng sốt, nàng lập tức mở ba lô ra, phát hiện lần này là…
Ngoại trừ những thứ hệ thống đưa, mọi thứ đều màu xám.
Chỉ có thể sử dụng phù chú?
“Chỉ là tồn tại?” Thuật Dung cầm dao găm trong tay, nắm tay Tạ Dư Trì mặt như đưa đám vào rừng.
Tạ Dư Trì nhìn dao găm, sau đó nhớ tới đây là dao găm do hệ thống đưa cho, khó trách nó có thể sử dụng được.
Thuật Dung vừa đi vừa nhặt cành cây, Tạ Dư Trì đi theo phía sau cũng nhặt thêm mấy cành, lảo đảo đi theo Thuật Dung.
Lúc này đã gần giữa trưa, Thuật Dung tìm được một cái hang, ném tất cả cành cây vào cửa hang, “Em theo tôi hay là ở chỗ này?”
“Theo chị!”
Tạ Dư Trì sùng bái nhìn Thuật Dung, đặc biệt là khi Thuật Dung nhanh nhẹn trèo lên cây, hái rất nhiều trái cây và ném chúng xuống.
Cảm thấy cho dù không có cấp Sao, Thuật Dung vẫn là đại lão…
Tạ Dư Trì nhặt một ít cỏ khô, hái được một số lá lớn, nghĩ có lẽ buổi tối ngủ sẽ dễ chịu hơn.
Có lẽ Phù Tăng Tốc của nàng là thứ có ích nhất, Tạ Dư Trì dán Phù Tăng Tốc cho mình và Thuật Dung, hai người làm việc nhanh hơn rất nhiều.
Hệ thống, những cây này là cây gì vậy?
『 Được tạo ngẫu nhiên. 』
Ngẫu nhiên……
Tạ Dư Trì nhìn cây dừa sừng sững trước mặt, muốn cao bao nhiêu thì cao bấy nhiêu, cảm thấy tâm mệt.
Thuật Dung cũng không chê, hái mấy cái lá lớn, sau đó hái hết dừa bỏ vào trong không gian.
Mãi cho đến khi trời gần tối, Thuật Dung mới kéo Tạ Dư Trì trở lại hang động.
“Sao chị biết đường được vậy?” Tạ Dư Trì cảm thấy phong cảnh chung quanh căn bản không có địa danh gì, nàng ngơ ngác đi theo Thuật Dung, mãi cho đến khi nhìn thấy hang động trước mặt? Nàng còn nghĩ là Thuật Dung đang đi loanh quanh một cách mù quáng chứ…
“Nhớ kỹ.” Thuật Dung dùng dao găm tước cành cây, chế tạo một thiết bị khoan gỗ đốt lửa đơn giản, cô xếp đá quanh đống lửa, lấy ra tất cả trái cây, đặt lên cái lá lớn.
“Ăn đi.” Thuật Dung lấy dừa ra, khoét một cái lỗ ở phần đầu nhọn, sau đó ngẩng đầu uống hai hớp rồi đưa cho Tạ Dư Trì.
Tạ Dư Trì ngoan ngoãn ôm quả dừa, cảm giác như mình đang ôm một cái đùi vàng…
Đây, đây không phải là sinh tồn nơi hoang dã, rõ ràng là một chuyến dã ngoại!
Sau khi ăn uống no nê, Thuật Dung tìm một cành cây dài tước nhọn đưa cho Tạ Dư Trì để tự vệ. Sau đó, cô tước thêm mấy cây, để ở cửa hang động.
“Thuật Dung, chị trước kia, ý em là trước mạt thế, chị có chơi trò chơi sinh tồn sao?” Tạ Dư Trì uống nước dừa xong hỏi.
“Khi còn nhỏ,” Thuật Dung lấy quả dừa trong tay Tạ Dư Trì, vung dao găm bổ nó ra, sau đó cắt phần cơm dừa trắng bên trong, đặt nó lên con dao găm đưa cho Tạ Dư Trì, “Tổ chức từng huấn luyện.”
Tổ chức…
Nếu Thuật Dung không nhắc tới, thiếu chút nữa Tạ Dư Trì đã quên trước mạt thế mình là ai.
Nàng lấy cơm dừa bỏ vào miệng, “Vậy, vậy đêm nay ngủ sao? Hay là gác đêm?”
“Ngồi lại đây.”
Tạ Dư Trì đứng dậy, đi đến bên cạnh Thuật Dung, vừa đến bên cạnh Thuật Dung đã bị cô kéo ngã lên người, Thuật Dung thay đổi tư thế, ôm Tạ Dư Trì vào lòng.
“Ngủ như thế này, tôi gác đêm.”
Tạ Dư Trì giãy giụa mấy lần, tai đụng phải một chỗ mềm mại, nàng mới ý thức được, sửng sốt một chút, không dám động nữa.
Dán rất gần, ngoại trừ âm thanh tí tách của ngọn lửa, tai Tạ Dư Trì chỉ có thể nghe thấy tiếng hít thở cực nhỏ và… Tiếng tim đập của Thuật Dung.
Nhịp tim đều đặn lặp đi lặp lại khiến tai Tạ Dư Trì từ từ nóng lên, nàng nhắm mắt lại giả vờ ngủ, nhưng trong lòng không hiểu sao lại có chút khẩn trương.
Sau đó, dường như tiếng tim đập của Tạ Dư Trì trùng lặp với tiếng tim của Thuật Dung, Tạ Dư Trì mơ màng, nghe thấy âm thanh này, thực sự ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
“Ngủ ngon.”
☆*☆*☆*☆*☆*☆*☆*☆*☆*☆
Tuy là hoang đảo nhưng trên đảo vẫn có nguồn nước, mà còn là nước ngọt.
Khi tìm thấy nguồn nước, Tạ Dư Trì đã hưng phấn một hồi lâu, nhưng sau đó lại nghĩ đến, có lẽ là để uống chứ không thể tắm trong đó…
Nếu không, uống nước tắm hay gì đó…
“Chỉ là tắm một chút, không sao đâu.” Thuật Dung xúi giục, “Nó có năng lực tự làm sạch rất mạnh, nếu em không tắm, vậy tôi tắm.”
“Em cho rằng chị sẽ…” Tạ Dư Trì ngừng nói, cẩn thận nhìn thoáng qua Thuật Dung, người đang cười như không cười kia.
“Tôi sẽ làm gì?”
“Không, không có gì..” Tạ Dư Trì dừng một chút, có chút xấu hổ, “Chị không đi sao?”
“Không cần tôi trông? Nếu có dã thú xuất hiện thì sao?”
“Ta không nghĩ là…” Tạ Dư Trì mím môi, nhìn Thuật Dung, muốn hỏi rốt cuộc cô có ý gì, nhưng vừa mở miệng lại không nói ra được. Sợ nhất chính là tự mình đa tình, phát hiện Thuật Dung chỉ là chơi đùa mà thôi.
Tạ Dư Trì cúi đầu nhìn giày, “Chúng ta còn sáu ngày.”
“Ừ.” Thuật Dung nhìn thoáng qua rừng cây bờ bên kia, “Sẽ qua thôi.”
“Chị luôn luôn, luôn luôn… Nói những lời khiến người ta sẽ hiểu lầm.” Tạ Dư Trì ngập ngừng nói: “Em không hiểu lắm, có đôi khi ý của chị, suy nghĩ của chị… Cảm giác như…”
“Có lẽ chỉ nói… Cho vui thôi sao? Cảm thấy không thể là sự thật a, chị luôn là như vậy…”
“Rốt cuộc quan hệ giữa chúng ta là gì? Căn cứ trưởng và phó căn cứ trưởng? Bạn cùng phòng? Đồng chí? Bạn bè?…”
“Quyết định bởi em.” Thuật Dung tiếp lời, nhìn về phía Tạ Dư Trì, “Em nên ngẩng đầu lên, nhìn thẳng tôi, sau đó mới nói những lời này.”
Tạ Dư Trì nhìn Thuật Dung, chốc lát sau liền muốn dời đi ánh mắt, “Em không biết.”
“Tại sao em muốn đi phó bản với tôi?”
“Bởi vì, chị rất lợi hại…”
“Sùng Linh? Thanh Hòa?”
“Bởi vì… Ba ngày lần đó, là ngoài ý muốn.” Tạ Dư Trì cắn môi, “Dù sao chị cũng phát hiện rồi, cho nên lần này hẳn là em có thể tìm chị… Đại khái là như vậy.”
“Vậy tại sao em vẫn luôn ngại mở miệng?”
“Chính là ngại a, làm gì có lí do nào khác!”
Thuật Dung thở dài, thay đổi câu hỏi, “Khi tôi không ở bên, có nhớ tôi không?”
“Không có!”
“Khi hôn có cảm giác như thế nào?”
“Cái đó, đều là chị…” Tạ Dư Trì đỏ mặt, “Đều là chị…”
“Tôi đang hỏi em cảm giác, không thoải mái sao?” Thuật Dung nhướng mày nhìn Tạ Dư Trì.
“…”
“Em đang thẹn thùng sao? Hay là sợ hãi cái gì?” Thuật Dung rất bình tĩnh, “Em hỏi suy nghĩ của tôi, lại không dám đối mặt suy nghĩ của mình. Vì sao lại sợ hãi?”
“…”
Vì sao…
Có lẽ, cảm thấy, nó không thực tế.
Tạ Dư Trì cúi đầu, phải không? Nàng chẳng là gì nếu không có hệ thống, nhưng Thuật Dung vẫn lợi hại như vậy ngay cả khi cô biến thành người thường. Bất kể là chiến đấu hay kiến thức dự trữ, bất kể là phương diện nào, Thuật Dung đều có thể gọi là xuất sắc, nhưng nàng thì rất bình thường.
Cho nên, không dám. Sợ hãi, cảm thấy không thể, không tin.
Cảm thấy Thuật Dung chỉ nói cho vui thôi.
Nhưng, vẫn có hy vọng…
“Tôi… Đối xử với em không đủ đặc biệt sao?” Thuật Dung thở dài, đè huyệt thái dương có chút đau, cô chưa từng có người yêu, yêu thầm mà Thanh Hòa nói hươu nói vượn chỉ là có hảo cảm thưởng thức, thường ngày đối mặt đều máy móc và thiết bị thí nghiệm, sau mạt thế thì vội vàng xây dựng căn cứ và nghiên cứu các giống loài kỳ lạ xuất hiện trong mạt thế.
Thuật Dung cảm thấy, lẽ ra cô nên bày tỏ sự hứng thú của mình với Tạ Dư Trì một cách thẳng thắn.