Chương 101: 【Ngoại truyện】Du lịch hiện đại
- Trang Chủ
- Phù Hành Mạt Thế - L Tứ X Tịch Y
- Chương 101: 【Ngoại truyện】Du lịch hiện đại
『 Vé trải nghiệm du lịch hiện đại! Hữu nghị tặng! 』
Tạ Dư Trì cầm lấy bốn tấm vé, chậc chậc hai tiếng, từ khi nào mà hệ thống lại trở nên hào phóng như vậy?
『 Bởi vì nó vẫn đang trong giai đoạn thử nghiệm! Có thể có lỗi! 』
Tạ Dư Trì:…
Biết ngay là hệ thống không tử tế gì mà.
Nhưng… Thuật Dung bọn họ, bọn họ hẳn là muốn đi hiện đại đi xem nhỉ?
Sau khi tới nơi đó…
『 Thân phận ngẫu nhiên! Nhưng nó sẽ an bài mọi người ở một nơi! Cơ thể sẽ lấy hình dạng hiện tại của mọi người! Sau khi kết thúc, hệ thống sẽ xóa ký ức của những người bên đó! Không ảnh hưởng gì cả! 』
Tạ Dư Trì gật gật đầu, nếu bốn người các nàng sẽ ở cùng nhau, vậy thì không sao.
Sau khi thảo luận với Thuật Dung các nàng một lúc, chuyến đi liền được quyết định.
…
Ngủ một giấc dài, Tạ Dư Trì đang mơ màng đắm chìm trong giấc mơ, lắng nghe tiếng chim hót líu lo, đột nhiên bị đánh thức bởi tiếng chuông báo thức dồn dập.
Nàng quay mặt sang một bên định ngủ tiếp, lại bị người bên cạnh đánh thức: “Tạ Dư Trì, đừng ngủ nữa! Cô giáo tới rồi!”
Hả? Cô giáo?!
Tạ Dư Trì lập tức ngẩng đầu lên, lọt vào mắt nàng là từng dãy bàn gỗ và ghế gỗ, từng học sinh trung học ngáy ngủ ngồi dậy khỏi bàn, miễn cưỡng mở mắt lấy sách ra…
Bảng đen sạch sẽ, ngoại trừ một hàng thời khóa biểu ở ngoài cùng bên phải.
Theo tiếng chuông, tiếng giày cao gót ngày càng gần, giáo viên mặc quần legging siêu ngắn, dáng người cực kỳ nóng bỏng… Chỉ là khi Tạ Dư Trì thấy khuôn mặt đó…
Thanh Hòa?!
Hệ thống, ta có một câu cmn nhất định phải hỏi!!!
Kí lùm mía! Dựa vào cái gì mà Thanh Hòa làm cô giáo còn ta làm học sinh chứ (/’Д ‘)/~ ╧╧!
Tạ Dư Trì ôm tim, cảm thấy mình sắp tức chết.
“Các em, hôm nay chúng ta có một học sinh mới chuyển đến ~ Mọi người hoan nghênh bạn ấy được chứ?” Thanh Hòa cười rạng rỡ.
Dưới cái nhìn của mọi người, một tiểu cô nương đeo cặp sách màu đen bước vào, cô đẩy chiếc kính gọng đen trên sống mũi, hơi lạnh quanh người làm dịu đi buổi trưa oi ả trong lớp học.
Tạ Dư Trì chết lặng.
“Thuật Dung.” Tiểu cô nương lạnh lùng nói xong, viết hai chữ lên bảng đen, đi xuống, nói với bạn cùng bàn của Tạ Dư Trì, “Tôi muốn ngồi ở đây.”
“A, bạn học Trần Manh, em có thể đổi chỗ với bạn Thuật Dung được không?”
“À… Dạ được.” Tiểu cô nương Trần Manh không chịu nổi ánh mắt của Thuật Dung, rụt rè đứng dậy nhường chỗ.
Tạ Dư Trì giật mình, cái tên Trần Manh này? Hình như nàng đã nghe nó ở đâu đó rồi?
Thuật Dung ném cặp sách vào lòng Tạ Dư Trì, sau đó lấy khăn giấy ra, cẩn thận lau sạch bàn và ghế trước khi ngồi xuống.
Tạ Dư Trì nhìn khuôn mặt non nớt của Thuật Dung, có chút tâm động, “Thuật Dung, khi còn nhỏ chị thật dễ thương.” Cái cổ nhỏ trắng nõn và hơi mập của trẻ con, nếu bạn không mang kính gọng đen này, chắc chắn sẽ là một cô bé dễ thương bất khả chiến bại a!
Tạ Dư Trì nhịn không được vươn tay nhéo nhéo mặt Thuật Dung, kích động đến suýt nữa hét lên: “Chị đáng yêu quá đi!”
Thuật Dung hừ lạnh một tiếng, không trả lời.
Nếu Tạ Dư Trì không thấy tai Thuật Dung chuyển sang màu đỏ, nàng sẽ tin Thuật Dung không hề dao động.
Tạ Dư Trì nghiêng người đến bên cạnh Thuật Dung, nhìn Thuật Dung, “Căn cứ trưởng thân ái, chị không nhìn em sao? Em không phải cục cưng của chị sao? Chị không tới hôn em sao?”
“Câm miệng.” Thuật Dung liếc Tạ Dư Trì một cái, vội vàng quay đầu đi chỗ khác.
“Haizz, em không phải bé con chị thương nhất sao ~”
“Tạ Dư Trì, lên giải bày này xem.” Thanh Hòa gõ lên bảng đen, vẻ mặt xấu xa.
Tạ Dư Trì:??? Tôi là ai, tôi đang ở đâu?
Trên bảng đen rõ ràng là một hình học giải tích.
Tạ Dư Trì: Tại sao Thanh Hòa lại là giáo viên dạy toán???
“Em…”
“Bạn học bên cạnh Tạ Dư Trì có thể giúp trả lời không?” Thanh Hòa nhìn sang Thuật Dung, ý cười không giảm. Phải biết rằng khi cô ấy nhìn thấy bộ dạng của Thuật Dung cô ấy đã cười nhạo Thuật Dung rất nhiều! Bộ dáng tiểu cô nương này chẳng có tí liên quan nào tới bộ dáng bà già lạnh lùng sau này cả.
Thuật Dung đứng dậy lên bục giảng, cầm phấn viết lời giải không chút do dự.
Tạ Dư Trì: Đại lão!
『 Ký chủ gà mờ! 』
Tạ Dư Trì:… Gà mờ tỏ vẻ thần phục.
Xong một tiết.
“Thuật Dung, Thuật Dung, sao chị biết giải bài đó? Rõ ràng chị cũng vừa mới đến đây thôi mà!” Tạ Dư Trì tỏ vẻ không phục! Nhà nghiên cứu khoa học còn biết làm những bài toán phổ thông?!
“Rất đơn giản.” Thuật Dung sắp xếp sách vở ngay ngắn, sau đó đứng dậy, “Đi toilet không?”
“Đi đi đi!” Các cô gái đi vệ sinh cùng nhau cũng là một cảnh của cuộc sống vườn trường! Tạ Dư Trì rất vui.
Thẳng đến Thuật Dung kéo nàng đến bên cạnh nhà vệ sinh giáo viên, đóng cửa áp nàng ở trên tường, “Bé con chị thương nhất?”
Tạ Dư Trì: QAQ
“Trường, trường học là, là nơi để học…” Tạ Dư Trì yếu ớt vùng vẫy.
“Không phải em muốn chị nhìn em sao?” Thuật Dung ghé sát bên tai Tạ Dư Trì thấp giọng nói, vòng tay qua eo Tạ Dư Trì, cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên sườn mặt nàng, “Hửm?”
“Em em em…” Tạ Dư Trì do dự một chút, quả nhiên đại lão không dễ chọc, “Em sai rồi…”
Thuật Dung hừ lạnh một tiếng, hôn Tạ Dư Trì một cái thật sâu mới thả nàng ra ngoài.
“Yo! Tạ Dư Trì, cậu lén mình ăn que cay đúng không?” Trần Manh vừa ngẩng đầu lên đã thấy Tạ Dư Trì cọ tới cọ lui trốn sau lưng Thuật Dung, sau đó nhảy nhót chạy tới, kết quả là thấy môi Tạ Dư Trì có chút sưng đỏ.
“Phụt –” Thanh Hòa ngồi trên bục giảng nghiêm trang lật sách, cười phá lên.
Tạ Dư Trì cực kỳ xấu hổ: “Vậy mà cũng bị cậu phát hiện…”
“Đương nhiên!” Trần Manh đắc ý ưỡn ngực, sau đó có chút bực bội: “Cậu vậy mà dám lén mình ăn que cay! Chẳng phải chúng ta là chị em tốt nhất sao?!”
Tạ Dư Trì: “Không phải chúng ta luôn là chị em giả tạo sao?”
Trần Manh: “?!”
Trần Manh: “QAQ”
Trần Manh: “Tạ Dư Trì! Cậu thay đổi rồi!!!”
Tạ Dư Trì nhìn Trần Manh tiểu bằng hữu chạy về chỗ ngồi của mình…
Thuật Dung xoa xoa đầu Tạ Dư Trì, “Ngoan lắm.” Dễ dàng để xua đuổi tình địch tiềm ẩn.
Tạ Dư Trì:???
Dù thế nào đi nữa, được Thuật Dung non nớt xoa tóc, thật sự là một chuyện vừa vui vừa xấu hổ.
“Từ từ!” Tạ Dư Trì đột nhiên nắm lấy tay Thuật Dung, “Chúng ta đang ở hiện đại! Nói như vậy… Em có thể ăn rất nhiều thứ?!”
“Ừm.”
“Haizz…” Tạ Dư Trì đột nhiên ủ rũ, “Hình như chúng ta không có tiền…”
“Sùng Linh có.” Thuật Dung lấy điện thoại ra, nhập một cái gì đó rồi đưa cho Tạ Dư Trì, “Đây.”
Tạ Dư Trì cầm điện thoại, kết quả phát hiện Sùng Linh lại là chủ tịch của một công ty??? Đây là giả phải không?! Có chắc công ty này không bán thuốc phiện không???
“Vậy, chẳng phải Thanh Hòa là tiểu tình nhân sao…” Tạ Dư Trì run rẩy nhìn Thanh Hòa đang nghiêm túc nhìn sách giáo khoa trên bục giảng nhưng thực tế lại lén lút nhìn trộm các nàng.
“Ừm…” Thuật Dung suy nghĩ một chút, phát hiện hình như là vậy.
Bá đạo tổng tài và tiểu kiều thê?
『 Để đi chơi tùy ý thích, hệ thống sẽ phát cho ký chủ bốn tấm thẻ. Có thể tùy ý sử dụng. 』 Hệ thống như vậy.
Tạ Dư Trì nhìn vào ba lô, quả nhiên có thêm bốn thẻ nữa. Nhưng Phù Phi Hành hay gì đó đều là màu xám… Có lẽ để không làm mọi người trên thế giới này sợ hãi?
『 Nếu trình độ tan vỡ của thế giới quá cao sẽ không dễ sửa chữa! 』Hệ thống nghiêm túc giải thích.
Khi vấn đề tiền bạc được giải quyết, Tạ Dư Trì đã có thể yên tâm tận hưởng cuộc sống hiện đại.
Nhưng… Tạ Dư Trì vẫn sửng sốt khi thấy Sùng Linh lái xe đến đón các nàng.
“Chị chị chị không đón Thanh Hòa sao?” Tạ Dư Trì không thể tin được.
“Thanh Hòa tan làm sau.” Sùng Linh nghiêm túc lái xe, nhìn Tạ Dư Trì giật mình trong kính chiếu hậu, cô cảm thấy Tạ Dư Trì bây giờ thực sự giống em gái mình. “Hơn nữa, thân phận khác của tôi chính là mẹ nuôi của hai người.”
“Phụt –” Tạ Dư Trì sắp rớt quai hàm, nàng chỉ vào Sùng Linh không nói nên lời, Sùng Linh không phải người hay nói đùa như Thanh Hòa… Đây, mẹ nuôi? Sùng Linh? Vậy nàng còn phải kêu Thanh Hòa một tiếng mẹ? Gì vậy trời!
Uất ức nhìn Thuật Dung cầu an ủi, lại phát hiện sắc mặt của cô còn đen hơn.
Hừm, hình như Sùng Linh có nói “Hai người”? Hai người?
Tạ Dư Trì chớp chớp mắt, cảm thấy hình ảnh Thuật Dung kêu Sùng Linh và Thanh Hòa là “Mẹ” quá quái dị.
“Chỉ là thân phận mà thôi.” Sùng Linh cảm nhận được hơi thở không hài lòng từ Thuật Dung, cong cong khóe miệng nhẹ giọng nói: “Thân phận như vậy khá tiện.”
“Ừm… Có lẽ sau khi chúng ta rời đi, hệ thống sẽ dễ dàng dọn dẹp hơn?” Tạ Dư Trì gật đầu, cọ cọ Thuật Dung, nhăn mặt hừ hừ, “Nếu sau khi về Thanh Hòa dám giễu cợt chúng ta, chúng ta sẽ cùng đẩy chị ấy xuống đất ma sát.”
Thuật Dung bị Tạ Dư Trì chọc cười, giơ tay nhéo nhéo mũi Tạ Dư Trì, “Được.”
– – Thanh Hòa đang sửa bài, vô cớ hắt hơi một cái.
Chết tiệt, tại sao cô lại là giáo viên dạy toán chứ? Còn phải sửa loại bài tập về nhà này nữa? Muốn bắn những học sinh nộp giấy trắng một phát quá! Tức!
☆*☆*☆*☆*☆*☆*☆*☆*☆*☆
Hiện đại hàng ngày NO.1
“Thuật Dung, chị thấy du lịch Thành Đô thế nào? Trang du lịch nói ở đó rất thú vị, em rất muốn ăn thịt xiên!” Trong phòng, Tạ Dư Trì nhấp môi cảm khái với Thuật Dung.
Thuật Dung yên lặng lấy điện thoại ra đặt vé máy bay.
Ngày hôm sau.
Thanh Hòa: Có ai biết tại sao Thuật Dung và Tạ Dư Trì không đến lớp không??? Rõ ràng là hai người đó mang cặp đến trường mà! Ra cửa còn sớm hơn cô!!!
“Alo? Thuật Dung, cậu đang ở đâu? Bị lạc đường sao?”
– – “Thành Đô.”
“Cái gì?! Cậu nói lại lần nữa coi? Cậu đi Thành Đô làm cái gì?!”
– – “Ăn thịt xiên.”
“?????”
– – “Tút tút tút…”
Thanh Hòa: Tôi là ai, tôi đang ở đâu, tôi phải làm gì?
Hiện đại hàng ngày NO.2
Ban đêm, phòng ngủ.
“Sùng Linh, Sùng Linh, chị thấy chiếc váy này thế nào?” Thanh Hòa đưa điện thoại cho Sùng Linh xem, hỏi ý kiến.
“Không đẹp lắm.” Sùng Linh mím môi, “Em thích thì mua đi.”
“Haizz, chị đã nói không đẹp, vậy em xem thêm một chút…”
Sùng Linh giật lấy điện thoại, đè Thanh Hòa nằm xuống, “Đã 1 giờ rồi, ngày mai em dạy tiết đầu tiên.”
Thanh Hòa: “Vậy, vậy quần áo…”
“Chị mua giúp em.”
“…” Thanh Hòa muốn giãy giụa một chút, nhưng trước sức mạnh của Sùng Linh, cô vẫn phải chịu thua.
Nhưng ngày thứ hai.
Thanh Hòa ngáp trong văn phòng, lấy điện thoại di động ra nhìn đơn hàng, muốn xem Sùng Linh đã mua quần áo gì…
Nội y tình thú?!
Trứng run yên lặng???
Roi da?!
Áo lông trinh nữ sát thủ lộ lưng gợi cảm cổ rộng thùng thình không tay áo???
Không tiếp tục xem nữa, vốn dĩ Thanh Hòa đang buồn ngủ, suýt nữa bị tức chết.
Sùng Linh muốn chết sao?
Hay là Sùng Linh muốn mình chết?
Thanh Hòa cảm thấy mình cần phải nói chuyện đàng hoàng với Sùng Linh.
Nhưng mà…
“Thực ra, chị nghĩ em trông đẹp nhất khi không mặc quần áo.” Sùng Linh ngoan ngoãn ngồi trên giường nói, sau đó đè Thanh Hòa lăn khỏi giường đơn, chủ đề này lại bị dời đi…
Về việc đơn hàng chuyển phát nhanh đó cuối cùng có đến hay không, điều gì sẽ xảy ra tiếp theo? 【Kéo đèn】
~~0~~
Tác giả có lời muốn nói:
Ngoại truyện đến đây là kết thúc. Tiểu thuyết này đến đây là hết rồi.
Tôi rất thích Tạ Dư Trì, Thuật Dung, Thanh Hòa, Sùng Linh, thích mọi nhân vật.
Dù tôi có thích đến đâu thì cũng sẽ có lúc quyển tiểu thuyết này kết thúc, chính là bây giờ.
Tuy nhiên, sinh hoạt của họ chưa kết thúc, câu chuyện của họ chỉ mới bắt đầu.
…
Như tôi đã nói lúc đầu, tôi hy vọng mọi người sẽ chứng kiến sự trưởng thành của Tạ Dư Trì.
Tạ Dư Trì có thể không trở thành kiểu người mạnh mẽ có thể đảm đương mọi việc, độc đoán, lạnh lùng, là cường giả duy nhất trên thế giới nhưng đối với bản thân con bé, con bé đã thay đổi rất nhiều và đạt được rất nhiều. Đây cũng là một loại trưởng thành.
…
Tôi rất biết ơn các bạn đã theo dõi quá trình Tạ Dư Trì lớn lên! Cảm ơn các tình yêu đã theo dõi quyển tiểu thuyết này! Cảm ơn bạn đã đăng ký theo dõi để xem toàn văn! Cảm ơn các bạn đã ở bên tác giả lười biếng này suốt thời gian qua!!! Cảm ơn rất nhiều!!!
Viết không được như mong muốn nhưng không thẹn với tâm.
Tôi sẽ tiếp tục nỗ lực làm việc chăm chỉ hơn!
Yêu mọi người!!!
Bắn tim chíu chíu ~