Chương 40 - Chương 40
” Kim Nguyên Tài hắn không cần quá phận!” Lý thị khó thở công tâm, lung lay sắp đổ, may mắn có nha hoàn bên cạnh đỡ.
“Số ta sao lại khổ như thế……” Lý thị buồn bã, thấp giọng khóc, nha hoàn đưa khăn tay qua “Phu nhân, ngài cũng đừng quá mức thương tâm. Hiện giờ lão gia ở Kim Gia chịu khổ, trên dưới Lý gia đều phải dựa vào ngài duy
trì. Ngài nên chú ý thân mình a.”
Lý thị ngàn tính vạn tính nhưng lại không tính đến Kim Nguyên Tài nói không giữ lời, đâu có chỉ cần
nàng đem tin tức hai người Lý Tú Lan Lý Tú Mai nói cho hắn, sẽ để Lí
Vinh trở về.
Lý thị che ngực, sắc mặt tái nhợt. Đã vì chuyện này
quăng vào nhiều ngân lượng như vậy, ngàn vạn không thể từ bỏ giữa chừng. Nếu Kim Nguyên Tài phái người đi Hứa gia trại bắt người, vậy…… Sẽ
gây sức ép cho hắn.
“Ai.” Lý thị thở dài “Nếu lão gia có chuyện gì không hay xảy ra, ta có thể sống như nào?”
Miệng nói như vậy, trong lòng Lý thị lại ẩn ẩn nghĩ, nếu Lí Vinh thật sự gặp
bất trắc, bà liền bán của cải cùng ngôi nhà này lấy tiền mặt, quay về
Khang Huyền.
“Ngươi lại lấy chút ngân lượng đến Kim phủ tìm hiểu một chút, xem lão gia bình an hay không.” Lý thị phân phó nói.
– ———————————————————————————————————–
Trong Hứa gia trại một mảnh tốt lành, nơi nơi giăng đèn kết hoa, phòng ở Hứa
Tam Oản dán đầy chữ hỉ màu đỏ. Chăn bông mua lúc trước cũng đã được thay mới, trong phòng một mảnh đỏ au. Trên bàn để nến long phượng, chung
quanh nến để mấy khay gốm nhỏ, dùng để mấy loại quả mừng ngày thành
thân.
“Tại sao không có lá bưởi cùng mầm thơm cho trùng tân (từ
gốc là 冲新, nghĩa đại khái chỉ nước cho vào thùng tắm ấy, tui cũng không
biết dịch như nào, nàng nào biết cứu với)?” Bà mối hỏi khố phòng trong
của quản sự.
“Này……” Quản sự nói “Đại đương gia nói cũng không phải cô nương, tắm rửa còn muốn để đồ vật này nọ trong thùng tắm làm gì.”
“Ai nha!” Bà mối lo lắng “Đại đương gia thật là! Trùng tân này cũng không
phải là chỉ dùng tắm rửa!” Nói xong, vội vã lắc mông đi ra ngoài phân
phó hạ nhân xuống núi mua.
Mắt thấy ngày đại hỉ càng ngày càng
gần, Lý Tú Lan không hiểu sao trong lòng khẩn trương. Cả ngày đều có
điểm mất hồn mất vía, ngược lại Hứa Tam Oản không có cảm giác gì nhiều.
Bởi vì tân phòng còn đang bố trí, hai người đành phải tạm thời ở tại
phòng khách.
“Giường này quá nhỏ.” Hứa Tam Oản bất mãn.
“Lớn như vậy làm cái gì? Cũng đủ cho hai ta ngủ.” Lý Tú Lan nói.
Hứa Tam Oản cười cười, đem Lý Tú Lan ôm lên trên đùi, kéo tay Lý Tú Lan chơi đùa.
“Lan nhi, ta hiện tại đặc biệt vui vẻ.”
Lý Tú Lan cúi đầu nhìn chằm chằm ngón tay chính mình cùng Hứa Tam Oản đan vào nhau, tim đập lợi hại.
“Đã nhiều ngày không gặp Đại Thiên cùng Phương công tử.”
“Tiểu Dĩnh nói ở trên núi có điểm không thú vị, để Đại Thiên bồi y xuống núi đi dạo.” Hứa Tam Oản nói.
Lý Tú Lan ngẫm lại, do dự mà mở miệng “Ngươi cảm thấy, Phương công tử đối với Đại Thiên có hay không……”
“Hửm?” Hứa Tam Oản hỏi “Có cái gì… không?”
Lý Tú Lan lắc đầu, vẫn là cảm thấy đại khái là chính mình nghĩ nhiều rồi.
“Đúng rồi!” Hứa Tam Oản đột nhiên nhớ tới “Ngươi trước đó vài ngày không phải nói Tú Mai không có ý trung nhân sao? Ta nghĩ chưa hẳn.”
“Như thế nào?” Lý Tú Lan hiếu kỳ nói.
“Lúc trước trên cổ tay Tú Mai không có mang trang sức gì đi?” Hứa Tam Oản hỏi, Lý Tú Lan lắc đầu.
“Khéo. Hôm qua ta không cẩn thận thấy trên tay Tú Mai đeo vòng tay ngọc bích,
xem tỉ lệ cũng không tệ lắm, phỏng chừng là vật gia truyền.” Hứa Tam Oản nhớ lại “Còn có túi thơm trên thắt lưng cũng khác……”
Lý Tú Lan cả kinh, hỏi thêm “Túi thơm? Tú Mai đeo túi thơm khác?” Thấy Hứa Tam Oản gật đầu, Lý Tú Lan thở dài “Xem ra quả thực theo như lời
ngươi.”
“Lan nhi biết được là ai sao?” Hứa Tam Oản nhìn phản ứng Lý Tú Lan, thử thăm dò nói.
“Ừm.” Lý Tú Lan không phủ nhận, chống lại ánh mắt dò hỏi của Hứa Tam Oản, Lý
Tú Lan cúi đầu “Tạm thời còn chưa thể nói cho ngươi.”
Lý Tú Lan
môi khẽ mím thành một đường, khóe miệng cong xuống, nhẹ nhàng lắc đầu,
giống như kìm nén chính mình không thể tùy ý nói ra.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Nghiệt Duyên: Cô Dâu Nuôi Từ Bé!
2. Chiều Hư
3. Sau Khi Tôi Chết, Anh Ấy Mới Yêu Tôi
4. Sau Khi Gả Đến Mạc Bắc
=====================================
Hứa Tam Oản bị biểu cảm này của Lý Tú Lan làm cho tim ngứa ngáy, tay niết
khuôn mặt nhỏ nhắn của Lý Tú Lan giật nhẹ, một tay kéo đầu Lý Tú Lan,
yêu thích hôn lên, răng môi đùa giỡn một phen, nghe tiếng nước xèo xèo
bên tai. Lý Tú Lan không kịp thở, đành phải mở miệng, tùy ý đối phương
khi dễ, nuốt xuống nướt bọt giao hòa lẫn nhau.
Nhìn ánh mắt Lý Tú Lan đỏ một vòng, Hứa Tam Oản mới dừng tay. Lý Tú Lan hít sâu mấy hơi,
ngực phập phồng không ngừng, một lát sau mới ngừng thở gấp.
“Giấu diếm phu quân, tội thêm một bậc, nên phạt.” Hứa Tam Oản vẻ mặt nghiêm nghị.
Lý Tú Lan phụng phịu, nhìn như tức giận. Hứa Tam Oản dỗ y một lúc lâu, mới thu liễm tức giận. Hậu tri hậu giác đỏ bừng mặt, cúi đầu không nhìn Hứa Tam Oản.
Trương Đại Thiên cầm trên tay không ít đồ vật này nọ,
tất cả đều là Phương Dĩnh mua. Tiểu công tử này hẳn là chưa đi xa nhà
bao giờ, tùy tiện nhìn một cái vật nhỏ trên đường, mặc dù làm bộ làm
tịch, một bộ không thèm để ý, chỉ lấy ra bạc để Trương Đại Thiên đi mua.
“Mặt nạ khỉ của ngươi.” Trương Đại Thiên sau khi mua xong đưa Phương Dĩnh,
Phương Dĩnh phe phẩy quạt giấy, híp mắt lại nói “Nhị đương gia chẳng lẽ
hồ đồ rồi?”
Trương Đại Thiên buồn bực “Không phải ngươi để ta mua?”
Phương Dĩnh nghi hoặc “Khi nào?”
Trương Đại Thiên khó thở, hắn không còn cách nào, đành phải đem mặt nạ khỉ đeo lên cổ mình.
“Nhị đương gia không bằng đeo thử xem?” Phương Dĩnh một bên cười nói.
Trương Đại Thiên gở mặt nạ trên cổ xuống, một chưởng đặt trên mặt Phương Dĩnh, Phương Dĩnh chưa chuẩn bị, ngừng nói.
“Ha ha ha, ta xem vẫn là phương đại công tử càng thích hợp hơn!” Trương Đại Thiên cười to.
Phương Dĩnh cũng không giận, gở mặt nạ xuống cầm trong tay, phẩy quạt một
nhát. Trương Đại Thiên bị gió kia thổi qua, ngứa mũi, hắt xì một tiếng.
“Ùng ục” một tiếng, Trương Đại Thiên che bụng, trong bụng sông cuộn biển
gầm, hắn mới hiểu được là do Phương Dĩnh vừa rồi gây nên. Cũng không kịp chất vấn, trước tìm chủ quán mượn gian nhà xí, đợi sau khi đi ra, cước
bộ hơi hơi có chút tùy tiện.
Minh thương dễ tránh, Trương Đại Thiên đành phải nhận mệnh đi theo phía sau Phương Dĩnh, thành người hầu của Phương Dĩnh.
Hai người cơ hồ đi dạo gần nửa tòa thành, Phương Dĩnh như trước hưng trí
không giảm. Nghe chủ quán Lăng Hiên Các nói, trong một cái ngõ nhỏ ở
thành Nam, có một ông lão, nhưỡng rượu thật tốt. Phương Dĩnh tò mò,
nhưng không quen đường, liền nhờ chủ quán dẫn đường, cùng với Trương Đại Thiên đi trước.
“Tránh ra!” Một tiếng hét lớn, kèm theo tiếng vó ngựa đinh tai nhức óc, cách đó không xa một đám quan binh từ bên người
Phương Dĩnh chạy qua như bay.
Dọc theo đường đi có vài sạp bán
hàng rong bị ném đi, lại không ai dám ngăn bọn họ lại, chỉ có thể yên
lặng chịu đựng. Trương Đại Thiên xem qua bất mãn, muốn ra tay, lại bị
Phương Dĩnh ngăn cản.
Hắn xoay người hướng chủ quán nói lời cảm
tạ, thanh toán chút ngân lượng, mang theo hai vò rượu, nói “Nhị đương
gia, tại hạ nhìn sắc trời đã tối muộn, không bằng chúng ta về trại
trước.”
Trương Đại Thiên khó được không làm trái lại, thần sắc buồn bực gật đầu.
“Này hẳn là là người của quan phủ.” Phương Dĩnh nói.
“Không phải người của huyện nha.” Trương Đại Thiên nhíu mày “Chúng ta nhanh
chút trở về, ta lo lắng nhóm người này là hướng về phía Hứa gia trại.”