Chương 4: Trong số một vài từ xuất hiện trong đầu tôi, từ "tiền" hiện ra đầu tiên
- Trang Chủ
- Phong Trào Độc Miệng - Tửu Hữu Đường
- Chương 4: Trong số một vài từ xuất hiện trong đầu tôi, từ "tiền" hiện ra đầu tiên
Văn Nham gọi điện cho cái người nhắn tin muốn chia tay.
Điện thoại Lưu Hữu Bân không kêu, nhạc chờ Văn Nham cài đặt riêng cho văn Mai lại vang lên.
Đã đến nước này, Văn Nham còn gì không rõ nữa.
Tin chia tay là mẹ anh đổi tên bà và ảnh đại diện thành tên và ảnh bạn gái anh để gửi.
Chỉ sợ nhật ký cuộc gọi nhỡ cũng đều bị mẹ anh xóa sạch.
Đã nói mà, sao điện thoại lại gặp vấn đề lớn như thế, thì ra đều do mẹ anh làm.
Lưu Hữu Bân cũng hiểu, vì cô biết chuyện Văn Nham cài đặt nhạc chờ riêng cho Văn Mai.
Nhìn Văn Nham ôm mình với tâm trạng mất lại tìm được, Lưu Hữu Bân đẩy anh ra, hỏi: “Dì sao rồi? Anh chắc chắn dì thật sự đau ngực chứ?”
Lưu Hữu Bân xác định Văn Mai giả vờ đau.
Văn Nham lắc đầu: “Không biết, anh không biết.”
Dù sau trước kia mỗi lần mẹ anh đau ngực đều là vì Văn Nham không nghe theo mẹ.
Bởi vì là mẹ, Văn Nham biết mẹ yêu thương anh, cho nên Văn Nham cũng không so đo đau thật hay đau giả.
Nhưng mà, hành động tới tìm bạn gái anh để đổi tiền khiến Văn Nham bắt đầu hoài nghi, mẹ thật sự thương anh ư?
Chẳng lẽ, thực chất mẹ chỉ yêu tiền không yêu anh?
Anh bị bệnh trước khi vào đại học, vì sao mẹ luôn chăm lo anh không rời nửa bước.
“Vì sao?” Văn Nham nhìn Văn Mai trước mặt, hỏi.
Văn Mai đúng lý hợp tình nói: “Nó quá nghèo, nó không xứng với con, con trai mẹ đẹp trai như này nên tìm kẻ có tiền sống sung sương.”
Con trai là “đồ vật” đáng giá nhất của Văn Mai, Văn Mai dốc lòng chăm sóc lâu như thế rồi, đương nhiên muốn bán giá tốt.
Có cậu con trai tuấn tú là kiêu ngạo của Văn Mai, sinh viên trường Luật trọng điểm, tương lai không thể đong đếm.
Mà Lưu Hữu Bân thì sao? Một đứa sinh viên nghèo khoa chính quy của trường tầm thường.
Còn học chuyên ngành gì mà marketing, vừa nghe đã biết không giỏi giang như con trai bà, bảo Văn Mai cam tâm kiểu gì?
Văn Nham: “…”
Đây là lí do mẹ tìm mọi cách chia rẽ con với Hữu Bân?
Văn Nham nhìn Văn Mai, gian nan hỏi: “Con hỏi mẹ vì sao mẹ muốn bán con? Còn muốn bán cho người nghèo trong miệng mẹ?”
Rõ ràng biết Hữu Bân không có tiền, vì sao mẹ còn muốn cô ấy đưa 100 vạn?
Vừa nghe câu này, Văn Mai đầy bụng tức.
Con đĩ Lưu Hữu Bân kia cuối cùng vẫn nói việc này cho con trai bà.
Lần đầu tiên gặp Lưu Hữu Bân, Văn Mai đã không thích, vì cô có gương mặt và dáng vẻ thu hút.
Cách ăn mặc toát ra mùi nghèo, nhưng trên mặt luôn mang vẻ quật cường, không chịu chấp nhận số phận.
Điều này khiến Văn Mai cực kỳ không ưa, nhưng cố kị con trai thích, nên lúc ấy Văn Mai vẫn giả vờ hài lòng, thực ra Văn Mai không hài lòng tí nào.
Văn Mai nhịn đến khi con trai học hết năm ba, nhưng lúc nào cũng muốn chia tách đôi uyên ương này.
Lần này, không phải con ranh Hoàng Đức Nặc cầm tiền tới cửa tìm bà, nói không chừng bà có thể nhịn thêm một thời gian nữa.
Tuy bà không nhận tiền của Hoàng Đức Nặc, nhưng mà, Văn Mai không cảm thấy mình bán con trai.
Tìm Lưu Hữu Bân đòi tiền thật sự không phải vì bán con trai: “Không phải mẹ bán con, sao mẹ có thể bán con trai mình được chứ? Mẹ chỉ muốn cho con đ.. Lưu Hữu Bân biết khó mà lui thôi.”
Văn Mai nuốt lại câu chửi Lưu Hữu Bân trước mặt con trai.
Văn Nham hoàn toàn không tin lời này, anh hỏi mẹ: “Cô ấy lui sao?” Hữu Bân biết khó mà lui sao?
Văn Mai: “…”
Lúc ấy đúng là không lui.
Tuy không lui, nhưng lấy hiểu biết của mẹ với con, con thấy tin nhắn Lưu Hữu Bân muốn chia tay thì sẽ chịu đả kích, căm hận Lưu Hữu Bân. Lòng tự trọng của con sẽ không cho phép con đi tìm Lưu Hữu Bân, như vậy, chẳng phải hai đứa sẽ chia tay?
Về phần Lưu Hữu Bân, nó sẽ vì những câu nói của mẹ mà cho rằng mẹ đã thuyết phục con thành công, lâu rồi nó không liên lạc được với con, chắc chắn cũng sẽ cho rằng con muốn chia tay với nó.
Ai ngờ, con vừa thấy tin nhắn Lưu Hữu Bân muốn chia tay đã chạy đi tìm Lưu Hữu Bân ngay lập tức.
Đây không phải con trai mà mẹ biết.
Văn Mai nói Văn Nham: “Con thay đổi rồi, con trai.”
Trước kia con trai bà có lòng tự trọng rất cao, bị từ chối hoặc bị tổn thường thì tuyệt đối không quay đầu lại.
Văn Nham khó tin: “Con thay đổi? Mẹ nói con thay đổi?”
Rốt cuộc ai mới là người thay đổi? Không, có lẹ từ trước tới giờ anh không hề hiểu rõ mẹ anh: “Mẹ, mẹ thật sự yêu thương con sao? Ngài thật sự yêu con trai cua rminhf sao?”
So với tiền, ngài thích gì hơn?
Câu này Văn Nham không dám hỏi, bởi vì anh sợ đáp án không như mong muốn.
“Đương nhiên mẹ yêu con, sao mẹ lại không yêu con, vì con mà mẹ đã tìm sẵn cho con một cô bạn gái lắm tiền rồi.”
Cô bạn gái này cho mẹ 100 vạn, chắc chắn sau này sẽ cho con một cuộc sống sung túc.
“Bạn gái có tiền cho mẹ 100 vạn phải không?” Văn Nham thất vọng nói không nên lời.
Văn Mai không phủ nhận: “Vậy chẳng phải chứng tỏ người ta coi trọng con ư?”
Cho mẹ 100 vạn chỉ vì hẹn hò với con, không phải chứng tỏ người ta thật lòng với con thì là gì.
Văn Nham lắc đầu, “Giữa con và tiền, mẹ yêu bên nào hơn?” Cuối cùng Văn Nham vẫn hỏi câu này.
Đợi mãi không thấy Văn Mai lên tiếng, thấy Văn Nham xoay người muốn đi, lúc này Văn Mai mới vội nói: “Đều yêu, con trai, mẹ yêu tiền cũng yêu con.”
Chữ “tiền” vào đầu, trong đầu Văn Nham nảy ra mấy chữ này, thực ra trong đầu mẹ anh chỉ có chữ “tiền”.
Văn Nham hoàn toàn thất vọng với mẹ anh: “Ngay cả một câu nói dối rằng mẹ yêu con hơn mà mẹ cũng không nói được, vậy thì mẹ nói làm gì nữa? Từ nay về sau, ngài coi như không có người con trai này.”
Văn Mai vừa nghe câu này đã nhanh chóng muốn giữ chặt Văn Nham.
Văn Nham né tránh Văn Mai muốn giữ tay anh, nói: “Ngài yên tâm, chờ đến lúc ngài cần dưỡng lão thì con sẽ dưỡng lao cho ngài.”
Cho nên, ngài đừng lo con sẽ hoàn toàn bỏ mặc ngài, ngài nuôi con từ nhỏ tới lớn như nào thì con cũng dưỡng lão ngài như thế.
Văn Nham nói xong, ngay lập tức đi ra cửa.
Văn Mai thấy không kéo được Văn Nham bèn ôm ngực đau đơn nói: “Con trai, đột nhiên mẹ đau ngực quá..”
Văn Nham dừng chân theo bản năng.
Văn Mai mừng rỡ, nhưng cái mừng của bà duy gì không đến 1 giây, chỉ thấy Văn Nham bước tiếp, đi thẳng ra ngoài. Văn Mai vội vàng kêu mình đau ngực quá.
Nhưng lần này, Văn Nham bước tiếp không dừng lại.
Loại thuốc mà Văn Mai bảo Văn Nham cho bà uống mỗi khi đau ngực đều là vitamin, không phải thuốc trị đau ngực gì cả.
Đây là chuyện mà Văn Nham điều tra ngay khi vào nhà, sau khi anh bắt đầu hoài nghi mẹ của mình.
Trước kia anh cho rằng, dù có chuyện gì xảy ra thì mẹ sẽ luôn yêu thương anh, nếu yêu anh, vậy thì anh cũng sẽ yêu thương mẹ và bao dung mọi thứ về mẹ.
Nhưng mẹ anh tự tay phá nát tất cả, Văn Nham nhận rõ thực chất mẹ chỉ yêu tiền, không hề yêu anh.