Chương 3: Tôi bị mất liên lạc với bạn trai và khi gặp lại anh nói tôi phụ bạc
- Trang Chủ
- Phong Trào Độc Miệng - Tửu Hữu Đường
- Chương 3: Tôi bị mất liên lạc với bạn trai và khi gặp lại anh nói tôi phụ bạc
Lưu Hữu Bân đến cửa các cơ quan có liên quan đến ngành Luật sư như: Cục Lao động, Tòa án, Cục Tư pháp vân vân, thử đi gặp Văn Nham nhưng không gặp được một lần.
Văn Nham là sinh viên vừa kết thúc năm 3 chuyên ngành Luật.
Lúc trước anh từng nói với Lưu Hữu Bân là gần như cả kỳ nghỉ hè anh đều đến những cơ quan có liên quan đến ngành Luật để khảo sát một số vấn đề thực tế về ngành này.
Nhưng mấy nơi Lưu Hữu Bân có thể nghĩ tới đều không thấy bóng dáng Văn Nham.
Điện thoại không liên lạc được, nơi thực địa cũng không tìm thấy người.
Chẳng lẽ Văn Nham thật sự giống như mẹ anh nói.. cô không có cơ hội gặp lại Văn Nham?
Cho nên.. cô bị chia tay như này ư?
Lưu Hữu Bân không tin, không tin Văn Nham sẽ không làm cho rõ đã chia tay cô rồi.
Lưu Hữu Bân không tin nhưng Văn Nham tin.
Văn Nham nhìn điện thoại Văn Mai đưa cho anh, trên đó là tin nhắn Lưu Hữu Bân gửi, nói cô muốn chia tay với anh, khiến anh cảm thấy trời sập.
Văn Nham hoảng loạn cướp điện thoại, xoay người muốn chạy ra khỏi nhà.
Văn Mai gấp gáp muốn giật lại điện thoại từ tay Văn Nham nhưng không thành công.
Trời nóng bức, Văn Nham đổ mồ hôi toàn thân, đứng dưới tầng kí túc xá của Lưu Hữu Bân gọi điện cho cô.
Tin tức Lưu Hữu Bân muốn chia tay có sức công kích mãnh liệt, khiến Văn Nham quên rửa mặt buổi sáng, khả năng lúc này Lưu Hữu Bân còn đang trong mộng đẹp.
Gọi một cuộc, không ai nghe.
Lại gọi, vẫn không ai nghe.
Gọi lại lần nữa, lần này Lưu Hữu Bân nghe máy.
Làm cả đêm, Lưu Hữu Bân mơ mơ màng màng bắt điện thoại, cũng chưa nhìn tên người liên lạc.
Vừa nghe, đầu bên kia truyền đên tiếng chất vấn của Văn Nham: “Lưu Hữu Bân, vì sao em muốn chia tay với anh? Anh làm gì sai mà em muốn chia tay? Người con gái phụ bạc này, em xuống lầu cho anh, anh đang ở dưới kí túc xá của em, hiện em xuống cho anh, lập tức, lập tức xuống nói cho rõ ràng.”
Lưu Hữu Bân nháy mắt tỉnh táo: “?” Uống lộn thuốc à?
Lưu Hữu Bân cũng tức giận trả lời Văn Nham: “Ai muốn chia tay với anh? Chẳng phải anh cắt đứt liên lạc muốn chia tay em sao? Còn nói em là nữ phụ bạc? Em thấy anh mới là nam bạc tình! Anh chờ đó cho em, em xuống ngay đây.”
Lâm Hữu Bân nổi giận đùng đùng cúp máy, vừa ra khỏi kí túc xá thấy ngay Văn Nham đồ mồ hôi đầy người.
Lưu Hữu Bân: “…”
Cơn giận nháy mắt bị dập tan, chỉ còn lại đau lòng.
Văn Nham có bao giờ chật vật như này đâu?
Mỗi lần Văn Nham xuất hiện trước mặt Lâm Hữu Bân đề sạch sẽ thoải mái, đẹp trai ngời ngời, đây là lần đầu tiên Lâm Hữu Bân thấy một Văn Nham khác lạ.
Trong đôi mắt phượng tràn đầy hoảng loạn và khó hiểu.
Mặt đỏ bừng, mồ hôi đầm đìa.
Tóc cũng ướt, quần áo xộc xệch.
Dép thì là dép lê đi trong nhà, lúc này nó cũng bị Văn Nham đi thành vặn vẹo méo mó.
Hình ảnh này của Văn Nham ngay lập tức khiến Lâm Hữu Bân đau lòng hỏng rồi.
Lâm Hữu Bân bước nhanh đến chỗ Văn Nham, cầm tay Văn Nham hỏi: “Anh sao thế?”
Đã xảy ra chuyện gì? Sao anh lại biến thành bộ dạng này?
Thấy Lưu Hữu Bân đau lòng, Văn Nham thoáng an tâm một nửa.
Văn Nham oán ức nhìn Lưu Hữu Bân: “Vì sao em muốn chia tay anh? Vì sao em muốn chia tay anh? Là do anh không tốt với em sao?”
Lưu Hữu Bân: “Ai muốn chia tay với anh? Anh đang nói mê sảng gì thế?”
Thật khó hiểu, rõ ràng là mấy ngày nay em làm đủ kiểu cũng không thể liên lạc với anh, sao lại thành em muốn chia tay anh rồi?
Lưu Hữu Bân hỏi Văn Nham: “Vì sao mấy ngày hôm nay điện thoại của anh cứ tắt máy suốt thế? Em gọi mãi đều không thể liên lạc với anh.”
Văn Nham: “Bệnh cũ đau ngực của mẹ anh tái phát, mỗi lần tái phát thì mẹ anh đều tịch thu điện thoại của anh, muốn anh tập trung chăm lo cho bà. Di động tắt máy chắc chắn là mẹ anh làm, lần này quá bất ngờ nên anh không kịp nói cho em, nhưng nghĩ gần đây em hay ngủ vào ban ngày nên anh cũng không yêu cầu mẹ anh trả điện thoại.”
Dạo này thời gian làm việc và nghỉ ngơi của em bị đảo ngược, anh cũng sợ em mệt nên hai ngày gần đây mình không liên lạc, ai ngờ em vừa nhắn tin chính là muốn chia tay anh.
Văn Nham lấy điện thoại ra muốn xem nhật ký cuộc gọi từ Lưu Hữu Bân: “Em vẫn luôn gọi điện cho anh sao?”
Văn Nham lướt nhật ký cuộc gọi, không có một cuộc gọi nhỡ nào từ Lưu Hữu Bân.
Văn Nham khó chịu giơ điện thoại trước mặt Lưu Hữu Bân: “Em xem, em hoàn toàn không gọi cho anh cuộc nào.”
Lưu Hữu Bân không thèm nhìn, nói thẳng Văn Nham: “Anh giỏi thật đấy, anh giỏi đổ oan lắm đấy.”
Đầu tiên là nói em muốn chia tay, hiện tại lại nói em chưa gọi cho anh cuộc nào.
Lưu Hữu Bân lấy điện thoại của mình ra, vào nhật ký cuộc gọi, đưa thẳng trước mặt Văn Nham: “Anh mở to mắt ra mà nhìn cho rõ, em có gọi cho anh không?”
Nhật ký 100 cuộc gọi đi nhưng không ai nghe đập thẳng vào mặt Văn Nham.
Văn Nham khó tin nhìn điện thoại của Lưu Hữu Bân, lại nhìn điện thoại của mình, Văn Nham không thể không thừa nhận, khả năng điện thoại anh có vấn đề.
Được, điện thoại của anh có vấn đề, là anh sai, anh thừa nhận, nhưng mà: “Vì sao em muốn chia tay anh?”
Văn Nham cho Lưu Hữu Bân xem tin nhắn cô nói muốn chia tay.
Lưu Hữu Bân bất ngờ, cô khó tin mở điện thoại của mình, vào giao diện trò chuyện của cả hai.
Trong giao diện nói chuyện của hai người, tin nhắn gần nhất vẫn là Lâm Hữu Bân gửi cho Văn Nham, nói mẹ anh đến trường tìm cô, sao trong điện thoại của Văn Nham lại biến thành cô nhắn tin muốn chia tay?
Lưu Hữu Bân đưa điện thoại của mình cho Văn Nham xem.
Văn Nham: “…”
Mẹ anh thế mà lại tới đòi tiền bạn gái anh?
“Mẹ anh tìm em đòi tiền? Mẹ anh đòi tiền em và bảo sẽ giao anh cho em?”
Đây là mẹ anh muốn bán anh sao? Văn Nham hoàn toàn không thấy tin nhắn này trong điện thoại của mình.
Lưu Hữu Bân gật đầu: “Anh thấy rõ chưa? Em chưa từng nhắn tin chia tay anh.”
Cho nên, rốt cuộc điện thoại của anh là thế nào?