Chương 2: Nói cho con trai tôi biết để chia rẽ mẹ con tôi? Cô nằm mơ
- Trang Chủ
- Phong Trào Độc Miệng - Tửu Hữu Đường
- Chương 2: Nói cho con trai tôi biết để chia rẽ mẹ con tôi? Cô nằm mơ
Phòng ngủ 6 người, nhưng không gian phòng cũng không rộng rãi.
Vào cửa liếc mắt một cái là nhìn thấy 6 chiếc giường ở hai bên phái – trái nằm đối xứng nhau, đối diện tường treo một cái điều hòa ngả vàng đã hỏng, dưới điều hòa đặt một cái tủ quần áo màu xám to to.
Hết rồi, đây là toàn cảnh phòng ngủ.
Cửa sổ mở càng khiến phòng ngủ thêm oi, hết cách, Lưu Hữu Bân đành phải đóng cửa sổ lại.
Hiện tại cô chỉ muốn nhanh chóng đến 9 giờ tối, như vậy cô có thể đến cửa hàng tiện lợi trực ca.
Ca đêm ở cửa hàng tiện lời bắt đầu từ 10 giờ tối đến 7 giờ sáng hôm sau.
Khoảng thời gian trực ca đêm ở cửa hàng tiện lợi là khoảng thời gian cô được cái mát lạnh của điều hòa xua tan nóng bức của mùa hạ.
Ngoài thức đêm hơi khó chịu thì không có bất tiện gì khác, tiền lương lại cao, đi làm nhàn nhã, người cũng không nóng.
Chỉ là ban ngày cô phải về trường ngủ bù, ngủ bù này thật là thoải mái lại khó chịu.
Ngủ là thoải mái, tỉnh dậy là khó chịu, bị nóng tỉnh.
Giữa trưa hôm nay, cô đang thoải mái ngủ ngon thì bị cuộc gọi của mẹ Văn Nham gọi dậy.
Nghĩ tới mẹ Văn Nham, Lưu Hữu Bân nằm trên giường muốn nhắn tin cho Văn Nham trước, nói với anh chuyện mẹ anh tới tìm cô.
Nhưng một giấc ngủ đến hơn 8 giờ tối, Văn Nham vẫn chưa trả lời tin nhắn của Lưu Hữu Bân.
Hơi kỳ nha, bình thường Văn Nham thấy cô nhắn tin, dù trả lời muộn nhất cũng không quá nửa giờ.
Biết ban ngày cô cần ngủ bù, ban ngày Văn Nham không gọi điện quấy rầy cô.
Nhưng Văn Nham sẽ trả lời tin nhắn, trả lời xong đợi cô ngủ dậy thì đáp lại Văn Nham.
Nhưng hôm nay đã giờ này rồi, Văn Nham còn chưa đáp lại, là không thấy tin cô gửi ư?
Hay là..
Nghĩ tới hôm nay, lúc mẹ Văn Nham ra khỏi trường bỗng nhiên nói đau ngực, có phải hai chuyện này liên quan tới nhau không?
Lưu Hữu Bân sốt ruột gọi cho Văn Nham, vừa gọi bên kia đã nghe.
Nhưng người nghe máy không phải Văn Nham, mà là mẹ Văn Nham.
Văn Mai vừa bắt máy đã mắng: “Con đĩ này, muốn nói với con tôi rằng tôi tìm cô đòi tiền? Muốn châm ngòi quan hệ mẹ con tôi?”
Lưu Hữu Bân: “…”
Cháu nói với con dì rằng dì đi tìm cháu đòi tiền thì sao? Đây không phải sự thật à? Dì mắng ai là đĩ? Mẹ Văn Nham bị sao vậy?
Đang định phản kích hai câu đã nghe mẹ Văn Nham tiếp tục mắng mình qua điện thoại: “Cô nằm mơ, tôi nói cho cô biết cô không có cửa đâu, hoàn toàn không thể. Tôi sẽ không để con trai tôi biết, cô cũng không có cơ hội gặp lại con trai tôi đâu.”
Văn Mai nói xong lập tức cúp máy, thật sự không cho Lưu Hữu Bân cơ hội nói chuyện.
Lúc Văn Nham cầm thuốc và nước vào phòng ngủ Văn Mai thì Văn Mai đã sớm tắt điện thoại, đặt dưới gối mình.
Đương nhiên, tin nhắn Lưu Hữu Bân gửi cho Văn Nham cũng sớm bị Văn Mai xóa.
Văn Nham không biết gì cả, còn quan tâm đưa thuốc và nước cho Văn Mai, giục bà nhanh uống thuốc.
Văn Mai uống thuốc xong, gọi Văn Nham đặt cốc nước trong phòng đang định đi lại, “Con trai, con cứ để nước ở đây đã.” Văn Mai chỉ cái tủ đầu giường.
“Ngực mẹ đau khó chịu, con ngồi mép giường trò chuyện với mẹ, chờ mẹ ngủ thì con hẵng ra ngoài.”
Văn Nham nhìn vẻ mặt nhợt nhạt của Văn Mai, bất đắc dĩ nói: “Vâng.”
Ban ngày Văn Nham đang làm ở Cục Lao động, bị cuộc gọi của Văn Mai dọa, còn tưởng Văn Mai bị làm sao.
Trở về thì phát hiện chỉ là bệnh cũ đau ngực của mẹ tái phát.
Mỗi lần mẹ anh đau tức ngực, đều là con trai Văn Nham ở bên không rời.
Trước khi Văn Nham vào đại học cũng thế, mỗi khi anh bệnh, Văn Mai cũng không rời nửa bước.
Vì thế, mỗi khi Văn Mai bị đau ngực, Văn Mai muốn Văn Nham ngồi lại cùng mình, Văn Nham cũng cam tâm tình nguyện.
Tuy cam tâm tình nguyện nhưng cứ mỗi lúc bệnh, Văn Mai đều tịch thu điện thoại của anh, muốn anh tập trung bồi bà.
Cái này khiến Văn Nham rất bất đắc dĩ.
Lần gần nhất mẹ anh đau ngực là lúc nào?
Là thời điểm năm anh tốt nghiệp cấp 3, chọn chuyên ngành đại học.
Cách 3 năm, bệnh cũ đau ngực của mẹ anh bỗng nhiên tái phát.
Điều này dẫn tới anh không thể cầm điện thoại, không thể nói một tiếng với bạn gái Hữu Bân.
Nói đến Lưu Hữu Bân, hiện tại cô không gấp tí nào.
Nhìn điện thoại bị cúp máy, Lưu Hữu Bân tức giận với Văn Mai và Văn Nham hoàn toàn không biết chuyện.
Tại sao điện thoại của Văn Nham lại nằm trong tay mẹ anh?
Vì sao Văn Nham lại đưa điện thoại cho mẹ để mẹ anh nghe máy?
Lưu Hữu Bân tức giận gọi lại, đầu bên kia biểu hiện điện thoại đã tắt máy.
Nhìn thời gian đã đến 9 giờ tối, Lưu Hữu Bân chỉ đành đến cửa hàng tiện lợi làm thêm trước.
Định ngày mai lại liên lạc với Văn Nham, hỏi Văn Nham, rốt cuộc chuyện là sao?
Nếu không phải không biết nhà Văn Nham ở đâu thì ngày mai Lưu Hữu Bân muốn vọt thẳng tới nhà Văn Nham rồi.
Lúc này, Lưu Hữu Bân hối hận vạn phần, lúc trước Văn Nham bảo cô đến nhà cho biết nhà biết cửa thì cô lại không đi.
Chỉ biết mẹ Văn Nham, không biết nhà Văn Nham, lúc này Lưu Hữu Bân cực kỳ hối hận.