Q.1 - Chương 6: Chương 6
6.
Lời nói sư nương kéo y về thực tại, đỗ khắc ngó lên cái bảng hiệu lấp lánh treo trên đầu, cửa hàng đấu y 319 của tập đoàn khương thị, 1 tập đoàn khổng lồ có rất nhiều cửa hàng khắp liên minh không riêng gì thành tứ xuyên, nhưng ở tứ xuyên, cửa hàng khương thị là lớn nhất, chuỗi cửa hàng luôn đánh số, là đặc điểm rất dễ nhận ra.
Bên trong cửa hàng cực rộng lớn, có cả sân huấn luyện lẫn nơi thử trang bị, đâu đâu cũng là đồ xa xỉ, đỗ khắc nhìn hoa ca mắt, không biết bắt đầu từ đâu, món rẻ nhất trên kệ cũng hơn 100 ngàn kim tinh rồi, y nhìn sư nương cầu cứu, miệng méo xẹo.
“phi hành khí cận thân chiến đấu, loại tốt nhất”
Sư nương lần này là muốn dùng tiền đè người, cũng không nhìn đến mấy món hàng trên kệ trực tiếp kêu chủ quản dẫn đường. chủ quản không ngờ lại là 1 thiếu nữ xinh đẹp váy ngắn chân thon, gật đầu 1 cái cũng không hỏi nhiều, dẫn thẳng vào bên trong cửa hàng, đi qua 2 lớp cửa mật mã, đến 1 nơi như cái nhà kho, so với diện tích cửa hàng bên ngoài nhỏ hơn nhiều, vật phẩm thưa thớt, tính ra chỉ có hơn trăm món.
Đỗ khắc nhìn 1 vòng hít vào 1 hơi khí lạnh, đồ ít nhưng siêu đắt, giá cả liên thành, hơn nữa, tất cả đều do đại sư chế tạo tay, chú thích rõ ràng chi tiết.
“đây đều là sản phẩm do đại sư của tập đoàn làm ra phẩm chất chắc sẽ không làm mọi người thất vọng, 2 vị cứ thoải mái lựa chọn, còn nếu chưa hài lòng, chúng tôi có nhận chế tác theo yêu cầu, giá cả phù hợp, có thể trực tiếp gặp mặt đại sư để trao đổi, xin mọi người cứ thoải mái tự nhiên”
Giọng điệu ngọt ngào du dương, âm điệu mê hoặc, dáng động lòng người, hèn chi nàng ta còn trẻ vậy mà làm chủ quản, đỗ khắc âm thầm đánh giá, tay vân vê cằm, giả vẻ thâm trầm.
“còn không đi lựa đi”
“sư nương chỗ này có hơi ít không ?”, giá cao quá rồi.
“tìm thứ hợp với mình, ngươi thích là được”
“đa tạ sư nương”, kiềm chế không nổi nữa, bộ dáng lưu manh lộ rõ mồn một, y xoa 2 tay, như mũi tên rời cung chạy bay đi.
Cậu thiếu niên lúc này còn tỏ vẻ già dặn ngược tuổi, giờ như đứa trẻ trong khu đồ chơi, nhìn chỗ này sờ chỗ kia, thích đến 2 mắt tỏa sáng khiến khương liên đưa tay bụm miệng cười nhẹ, chỉ hơi ngạc nhiên 1 chút, cứ tưởng 2 người cùng mua, vì thấy vị tiểu thư này có vẻ khá rành bổn tiệm, chứ không cô cũng không dẫn họ vào đây.
Khương liên năm nay 28 tuổi, đã làm chủ quản nơi này 3 năm khiến nhiều người đỏ mắt. nhưng cô bước lên vị trí này là do thực lực bản thân, không ai nói được gì. Cô rất tự tin vào ánh mắt nhìn người của mình, cậu thiếu niên kia ăn mặc rất bình thường, có chút giấu đầu lòi đuôi, nhìn là ra tầng lớp bình dân bình thường, những người chưa từng đặt chân vào đây, tuy cũng có mấy vị đại gia thích giả trư ăn hổ, nhưng làm người bất đồng khí chất bất đồng a.
Cậu thiếu niên tuổi còn rất trẻ, lúc nãy còn thất thố khiến cô cười trộm, giờ đang lựa đồ 1 cách cực kì cẩn trọng, cái khí chất bất đồng mà cô nói lúc nãy, chính là bất đồng ở chỗ này. Cậu ta lựa rất kĩ, tập trung nhất là thông số kĩ thuật, cụ thể là năng lực phi hành ổn định cự li dài, cân bằng ổn trọng cự li ngắn, áp suất đổi hướng cự li nhỏ, chất liệu vân vân, hơn nữa, còn chú trọng tỉ mỉ vài thông tin mà nhiều người cho là vụn vặt, tán phát ánh sáng của trang bị, ánh sáng nhận vào và tỏa ra, kể cả tiếng ồn động cơ cũng không bỏ qua, nhưng hoàn toàn bỏ qua tác giả chế tác, cấu tạo trang bị gì đó cũng không hỏi, có lẽ là không biết, hoặc không cần thiết nên không hỏi. cô âm thầm le lưỡi, dân chuyên chiến đấu, còn sợ là, thực lực không thấp a.
Thiếu niên trẻ tuổi đã làm cô tấm tắc khen lạ, tuổi còn nhỏ, kinh nghiệm chiến đấu vài ba câu nói ra là biết dân trong nghề. cô làm chủ quản gặp đủ loại người, nhưng chốt ra chỉ có 3 dạng, 1 loại là nhân viên chiến đâu người ta thuê, trang bị của họ đồng bộ, lâu lâu thiếu vài thứ thì mua bổ sung, loại nữa là dân chiến đấu tự do, có tiền có tài có thực lực, loại còn lại chính là thế gia có tiền, người bình thường, cô sẽ không dẫn vào đây, mà cậu thiếu niên kia, nhìn kiểu gì cũng lạc quẻ.
Nhưng điều khiến cô bồn chồn không yên, chính là người phụ nữ xinh đẹp đứng kế bên cạnh mình đây, người này, cô nhìn không thấu.
Khương liên rất tự tin vào ngoại hình của mình, thành tứ xuyên nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, nhưng ở đây coi như có chút danh tiếng đi, nhưng đứng bên cạnh người này, có chút xấu hổ không bằng, thua nhan sắc không nói, khí thế cũng thua, lúc người ta nhìn chằm chằm cô, cô như bị u mê, kêu gì làm nấy, giờ ngẫm lại, có chút rùng mình. lúc nãy còn lo mình nhầm, sợ người ta không có tiền mua không nổi, giờ sợ đến đổ mồ hôi, đại nhân vật sao lại đi lựa đồ ở cái tiệm nát của mình, mình ở đây đúng là không hợp.
Cô nghiêng đầu ngó trộm đại nhân vật, tặc lưỡi, người phụ nữ này quá lạnh. cái lạnh tỏa từ xương cốt mà ra, khiến người ta không dám nhìn lâu, ánh mắt vô minh, khuôn mặt vô tình, cứ như cả thế giới xung quanh chẳng có thứ gì đáng cho vào mắt, đáng để động tâm, đại gia chủ khương gia tập đoàn, là 1 người như vậy, gặp 1 lần để ấn tượng sâu sắc không quên được . vậy nên mới là đại nhân vật, sau lưng họ, là 1 đại thế cục không tưởng nổi, người như vậy chọc nhẹ 1 cái, phong vân biến sắc.
Người như vậy mà được gọi là sư nương, người gọi chính là cậu thiếu niên bình thường kia . . .
“ta lấy cái này”
“lấy cái gì ?”
Đang nghĩ ngợi vẩn vơ bị gọi tỉnh, khương liên ngớ mình mới vô lễ với khách. xấu hổ chết mất, vị thiếu niên có vẻ khó chịu rồi, cô sợ hãi, làm ơn đừng lớn chuyện, ngàn vạn lần đừng cho người tới phá tiệm nhỏ của cô.
Chuyên nghiệp từ tâm mà ra, cô vội đỡ lấy món trang bị trong tay vị thiếu niên, bắt đầu to nhỏ giảng giải số liệu trang bị, 1 tay bắt đầu thao tác cài đặt, tay kia nhắn tin cho đội ngũ thử nghiệm. dân chuyên mua rồi sẽ thử luôn, còn giá tiền, thử xong rồi nói, còn có đại nhân vật tọa trấn ở đây, cô còn chưa đủ can đảm để đòi tiền.
Vừa nói vừa ngó trộm người phụ nữ, không ngó thì thôi, ngó 1 cái tí thì trẹo lưỡi. cái người mà cô mặc định cả đời không biết cười kia đang nhìn vị thiếu niên đang trầm tư suy nghĩ, ánh mắt nhu hòa, mỉm cười rất nhẹ. Đại nhân vật, chỉ cười mà thôi, phong vân biến sắc.
Kết quả kiểm tra đúng như cô đã đoán, vị thiếu niên thực lực không tầm thường, năng lực phi hành và né tránh cực kì suất xắc, tài không đợi tuổi. năng lực cỡ này, thường thấy ở mấy vị dân chuyên chiến đấu có thâm niên kinh nghiệm, chứ tuổi nhỏ tài cao, chỉ thấy ở hạch tâm thế gia được trọng điểm bồi dưỡng mà thôi.
Quả là đồ đệ đại nhân vật a, mình đoán không sai mà, nhìn khuôn mặt kinh ngạc của mấy vị nhân viên làm kiểm tra mà xem. Nhìn mấy người đó cô có cảm giác cười người đau khổ, giờ tới phiên cô đau khổ đây rồi, lần đầu tiên trong đời làm việc mình thích nhất mà đau khổ, đi tính tiền.
“100 triệu kim nguyên, bổn tiệm xin tặng thêm quý khách 100 viên lam tinh thể năng lượng, quý khách muốn kí danh hay trả tiền mặt đều được”
Thường thì mua bán ở mức độ này không ai trả tiền mặt, chủ yếu kí danh. Cô đưa ra vụ tiền mặt là biết người ta không muốn lộ danh tính, chứ không người như vậy cũng không đến cái tiệm nho nhỏ của cô, tặng thêm vài viên tinh thế giá trị không thấp không cao, coi như cô có lòng, tiểu nhân vật như cô không đáng để kết giao, chỉ là phần tâm ý này phải có.
“một . . . một trăm . . . giỡn chơi hả ?”
Cô giật thót, nhìn vị thiếu niên đang há mồm nhìn mình, miệng mấp máy không ra tiếng.
Mình lễ nghiệp không chu đáo sao, chê đắt, sao có thể, vậy chê rẻ không xứng sao. Cái này là do đại sư khương bằng của khương gia đích thân làm ra. ông ta là đại sư vũ khí, cả đời ông ta chỉ chế tạo duy nhất 1 bộ phi hành chiến đấu, còn là theo đường cận chiến, là cấp độ đại sư đó a.
“chúng ta trả tiền mặt”
“sư nương, đắt quá”
“có thích không ?”
“nhưng mà đắt”
“thích thì được rồi”
Hình như cô mới nghe chữ “đắt” thì phải, tiểu thiếu gia đùa hay quá, tim tiểu nữ tí rụng mất. cô cười vui vẻ nhận cái thẻ toàn thân màu đen từ đại nhân, đúng như cô nghĩ, trong thẻ chỉ có tiền, hoàn toàn không có thông tin gì khác, có nghĩa thẻ này hoàn toàn có thể cướp, ai dùng cũng được, còn dám cướp hay không, thì lại là chuyện khác.
Tiễn 2 người ra tận cửa, người cúi gập, cho đến khi họ đi mất cô mới ngẩng đầu. 1 giọt mồ hôi theo má chảy xuống, lưng áo cô ướt cả rồi. thở phào 1 hơi, cô đi vào mở máy liên lạc cá nhân,
“khương liên tiểu thư có việc gấp sao ?”
“nối máy đi, ta có vài lời với gia chủ”
“gia chủ hiện không ở đây”
“vậy ở đâu ?”
“không thể nói”
“khương dật, ta dù là con rơi con rớt, vẫn là con ông ấy”
“tiểu thư đúng là làm khó thuộc hạ rồi, gia chủ đang ở chỗ tiểu thư đấy, tứ xuyên thành”
“không đến gặp ta ?”
“việc này chết cũng không nói được, tiểu thư đi mà hỏi gia chủ, ha ha”
“đồ khốn”
Cô điên tiết ngắt máy, lòng cô dấy lên linh cảm, đầy lo âu và sợ hãi, sẽ không có chuyên gì đi, đột nhiên lạnh lòng, đại nhân vật mà cười, phong vân biến sắc.