Q.1 - Chương 4: Chương 4
4.
Học viện lưu tinh, dòng người tấp nập, khuôn viên trường rộng khủng khiếp, nhà nhà cao vút, nhìn như 1 thành phố nhỏ.
Đỗ khắc cố gắng khắc chế tâm tình, nhưng cái gì cũng làm cho y trợn mắt, nhìn bên ngoài đã bề thế, vào trong mới biết thế nào là xa hoa, đến cả cái tay nắm cửa mà nhổ đi chắc cũng lắm tiền.
Y cứ như nhà quê lên phố, mấy học sinh đi ngang qua nhìn thấy y, thỉnh thoảng lại cười trộm 1 cái, cho dù là da mặt y dày, cũng chịu không nổi.
Đỗ khắc ngó qua sư nương, vẫn nét mặt lạnh tanh vạn năm không đổi, dáng người nhẹ phiêu dật, bước chân thoăn thoắt, mới đờ người 1 cái, sư nương đã vượt mặt y cả dặm rồi. xấu hổ thật, ưỡn ngực ngửa đầu, y giờ là con nhà phú hào rồi, có sư nương ở đây, sợ cái gì.
Sư nương dẫn y thẳng đến tòa nhà to nhất nằm ở trung tâm học viện, đứng ở cửa đã có người chờ sẵn, nam nhân đeo kính tuổi khoảng tam tuần, chắc là thầy dạy ở đây, nhìn rất nho nhã.
Làm thủ tục xong rất nhanh, thầy trẻ đưa cho sư nương 1 cái danh ngạch, đỗ khắc chính là nằm trong cái danh ngạch này. Hằng năm trường đều dành ra vài danh ngạch cho thường dân vào học, yêu cầu cực cao.
Đỗ khắc cười khẩy, cái danh ngạch này không biết ngốn của sư nương bao nhiêu tiền rồi, tiền đen chưa nói, còn tiền trắng trong danh ngạch nhìn muốn hãi. Học phí 1 triệu kim ngân, chưa kể danh sách dài dằng dặc đồ dùng sách vở áo quần, là gần 2 triệu kim ngân rồi. cái đấu y thanh lang 2 của y chỉ có 30 ngàn, con hoang thú cấp 9 lần trước gần 500 ngàn chia 1 nửa y được 250 ngàn, vậy mà . . . vậy mà . .
Bây giờ y mới cảm nhận sâu sắc sự phân cách của dân thường và phú gia, phú gia và thế gia, ngăn ra vực sâu vạn trượng, nghĩ mà quạnh quẽ. Y và sư phụ, trước kia còn chưa cả bằng 1 thường dân, sư phụ nói nhịn được thì nhịn, đừng bao giờ chọc kẻ hơn mình, rước họa vào thân, y gật rồi quên, có chút tiền trong người, còn nghĩ mình có chút này kia, hiện thực vả cho y 1 cái, tỉnh người.
Lắc đầu, ở 1 mình đa sầu đa cảm, có chút nhớ sư phụ, y hâm mộ nhìn sư nương, mắt cũng không nháy 1 cái, ký tên đóng dấu rồi đưa danh ngạch sang cho y.
Y nhìn sư nương thật lâu, đôi mắt xanh lam lạnh giá đổi thành hổ phách, sư nương không lạnh không nhạt trò chuyện cùng thầy giáo, chủ yếu là người ta hỏi sư nương trả lời. thầy giáo trẻ đẹp trai phong độ mười phần nhiệt tình, chỉ là, còn lâu mới vô nổi mắt sư nương, không phải sao, đến màu mắt sư nương cũng đổi rồi.
Đỗ khắc không hiểu sao sư nương ra ngoài lại dùng thuốc đổi màu mắt, lòng có chút vui vui, người ngoài không được thấy kệ người ngoài, y thấy là được rồi. y lật danh ngạch ra, lòng phấn khởi còn chưa kịp nhen lên đã bị 1 gáo nước lạnh dội tắt ngúm, ở phần giám hộ, sư nương vậy mà nhận làm mẹ của y, y ngửa mặt lắp bắp,
“sư nương cái này . . .”
“gọi mẫu thân”
“2 người là mẹ con ?, tôi nghĩ 2 người là chị em, xin lỗi, tôi thất lễ quá, nhưng chị nhìn trẻ quá, tôi tưởng . . .”
“tôi sinh con khi 13 tuổi”
Không nỡ nhìn thấy giáo trẻ thần tình ảm đạm, y lại quay ra ngắm sư nương thưởng trà. Sư nương rất thích uống trà, 1 người ngồi đó với tách trà trên tay, thong dong chậm rãi.
Sư nương không thuộc về nơi này, y nghĩ như vậy. y không biết thế giới của sư nương thế nào khắc nghiệt, nhưng cái lạnh trong tâm tỏa ra, không hề che giấu, lạnh đến thờ ơ, với tất cả mọi thứ, kể cả bản thân mình, nhìn thấy, có chút đau lòng.
Sư phụ với y ân trọng như núi, sư nương với y, chết không trả được. đỗ khắc thầm nhủ, nếu sau này sương có lật liên minh mưu đồ tạo phản, y sẽ xách đao đi đầu.