Q.1 - Chương 3: Chương 3
3.
Giọng nói nhàn nhạt vang lên sau lưng khiến đỗ khắc giật nảy mình, tỉnh mộng đẹp, y ngoái lại nhìn, lòng giật 1 cái, dù y hơi mơ mộng 1 chút, nhưng y đang trong tức pháp, có người đến ngay sau lưng y cũng không biết, chết dở thật.
1 người phụ nữ thật xinh đẹp, y đã gặp nhiều người đẹp, nhưng đẹp đến mức lạnh cả người thì lần đầu thấy. mái tóc đen tùy tiện cột lên, da trắng mặt ngọc, đôi mắt xanh lam sắc lạnh, thể hình hoàn mỹ trong bộ đồ công vụ, dong dỏng cao hơn y 1 chút, đang lạnh lùng nhìn y.
Cảm giác như bị 1 con sói nhìn chòng chọc cứ khiến người y gai gai, người phụ nữ này nhìn như liễu trong gió, chẳng có lực lượng gì, mà uy áp bức người hít thở không thông, ý tằng hắng 1 cái, cơ thể đang căng cứng lập tức thả lòng, uy áp cũng biến mất tăm, mọi thứ trở nên bình thường. đỗ khắc cười khổ, đi hoang dã mấy tháng toàn đàn ông, giờ gặp nữ nhân, mà còn là người đẹp lạnh lùng, thất thố quá đi.
Trong lúc đỗ khắc ngẩn người, người phụ nữ cũng đứng yên không nói gì, lặng lẽ nhìn lên xuống đánh giá y 1 lúc, lại cái ánh mắt sói độc đó quét y, lại gai gai nhoi nhói, y hết chịu nổi, giọng đã không hòa hoãn,
“có việc gì ?”
“cậu là đỗ khắc, đồ đệ của liêu thanh ?”
Người phụ nữ lấy trong cái túi xách ra 1 tờ giấy gấp 4 đưa cho y, nhìn mà giật thót, không phải chứ, là đến đòi nợ sao, đạo tràng tiêu điều, nợ như chúa chổm, lúc nãy còn đang bực mình cô ta gọi tên sư phụ trống không, giờ thì chột dạ đổ mồ hôi, người ta siết nợ siết luôn cái đạo tràng, y sẽ lại kiếp tứ cố vô thân.
Đỗ khắc lòng lộp bộp mở tờ giấy ra, đập vào mặt là dòng chữ to đùng, chứng nhận hôn thú, mồ hôi 1 giọt đã nhỏ xuống, đến khi đọc hết, lưng áo y ướt đấm, cái cày … cái này … là thật hả ?
Người chồng là liêu thanh, vợ là lạc tuyết, tính theo ngày tháng trên đó nay đã 10 năm, lấy nhau được 10 năm rồi ?, sư phụ trước giờ làm gì có ai thân thích, họ hàng trống không, giờ tự nhiên có vợ, không hiểu nổi. lúc nhẩm lại còn hết hồn hơn, nếu lấy nhau 10 năm, tính ra lúc kết hôn sư phụ đã 51, vì lúc y chôn sư phụ, người 61 tuổi, trong giấy người phụ nữ lấy sư phụ là 19 vậy chẳng phải giờ mới 29 hay sao.
Đỗ khắc thấy đầu hơi váng 1 chút, lại ngước lên nhìn nữ nhân lạnh lẽo kia, giờ đã là sư nương của y, sư nương lạnh thì lạnh thật, nhưng xinh đẹp không giả, khí khái bất phàm a, người như vậy mà đi lấy lão sư già khú của mình, lão sư a lão sư đồ đệ tâm phục khẩu phục.
Băng nữ nhân, tức sư nương chìa tay ngọc ra, đỗ khắc vô thức đưa lại tờ giấy, nhận lấy giấy rồi, sư nương mặc kệ y đang đứng như trời trồng, 2 tay xách 2 cái túi xách khổng lồ bước vào đạo tràng.
Đỗ khắc lúc này mới sực tỉnh, đành cười khổ, bị sư nương dọa sợ mất vía rồi, đời người chóng mặt, thây kệ, nước tới đất ngăn, mình cũng không phải con đẻ của sư phụ, lấy gì mà so đo. Y vung đao quyết định luyện thêm 1 lần nữa rồi thu dọn đồ đạc rời đi, bất ngờ quá không biết đi đâu, chắc đêm nay kiếm chỗ nào ngủ bụi, dù sao hoang dã ngủ bờ ngủ bụi, cũng quen rồi.
Y múa đao vù vù, tâm tình càng lúc càng nặng, chẳng hiểu sao khó chịu trong lòng, có lẽ vì sắp xa võ đường, lạ thật, ở với sư phụ có 2 năm, ở nơi này luyện đao có 2 năm, trước còn nghĩ nó là cái nhà nát, giờ sắp rời đi, lại nặng lòng như vậy.
“đao pháp của ngươi, lệ khí quá nặng”
Chất giọng lành lạnh lại cất lên, đỗ khắc quay lại, thấy sư nương đang dựa vào vách cửa khoanh tay nhìn, người đẹp như bức vẽ, cười khổ, sư nương người cứ như u linh vậy, hại ta thật khổ.
“từng đi lính ?”
“lăn lộn hoang dã 2 năm”
“ngươi bao nhiêu tuổi ?”
“16”
“vậy hẳn rất khó khăn”
“rất khó khăn”
1 câu khó khăn, nước mắt chực trào, y hít 1 thơi thật sâu, dằn lòng lại, y chắp tay hành lễ với sư nương, dù là thời nào, lễ nghĩa vẫn còn, sư phụ cố chấp, dạy ra đệ tử cứng đầu.
“đồ đệ lát là dọn đi ngay, đồ đạc không nhiều, 1 chút là xong, võ đường hơi cũ nát 1 chút, nhưng phong thủy đẹp, sư nương đừng bán đi, đồ đệ không ở xa, sư nương sau này cần cái gì, cứ gọi 1 tiếng, đồ đệ tên đỗ khắc”
“đi đâu ?”
“dọn ra”
“không cần, vào uống trà”
“hả ?”
Đỗ khắc nốc trà như nước, tu 1 hơi xong thấy sư nương nhìn mình bất thiện thì lóng ngóng, trà này của sư phụ là trả nhạt rẻ tiền, uống lạt như nước, chả ngon gì, trước giờ y vẫn nốc như thế, sư phụ không nói gì, chỉ lắc đầu. sư nương không lắc đầu, nhưng cái nhìn như dọa, rồi từ tốn 2 tay nâng trà uống từng ngụm nhỏ, dáng người thẳng, tiêu sái vô cùng.
“đạo tràng sạch sẽ, bao năm qua, ngươi cực khổ rồi. ta ở phòng của liêm thanh, không cho phép không được vào. trước giờ ngươi ở 1 mình, giờ có thêm ta tất sẽ chưa quen, ta không khó, cũng không dễ chịu, tùy tiện đi”
Sư nương người nói tùy tiện là tùy tiện làm sao, đỗ khắc mắt nhìn mũi mũi nhìn tâm, sư nương không đuổi cổ y đã biết ơn, nhưng nhìn kiểu gì cũng thấy không hợp, vẫn là mau chóng tìm 1 chỗ khác mới được.
Như nhìn ra cái tâm trạng rối vò của y, sư nương cũng không nói chỉ lặng lẽ uống trà, uống đến 2 cốc, đỗ khắc thắc mắc, trà kia ngon vậy sao, y lại đổ thêm 1 cốc nốc cạn. nhìn y tùy tiện như vậy, sư nương khẽ cười, cười 1 cái như băng sơn vạn năm tan chảy, đỗ khắc ngước lên thì há hốc mồm, lão sư a đệ tử đúng là tâm phục khẩu phục.
“ngươi còn nhỏ tuổi, không đi học?”
“không có tiền”
“không có tiền đồ”
“đệ tử đúng là không có tiền đồ”
Thất học thì thất học, bị nói cũng khẳng khái thừa nhận, da mặt y dày, dù sao bây giờ cũng hơn lúc trước làm lưu manh, đi dã hoang vất vả, lần nào cũng là liều mạng, nhưng so với lưu manh liều mạng, là 1 trời 1 vực.
“ngày mai theo ta đến trường”
“để làm gì ?”
“đăng kí học, muốn học ở đâu ?”
“học viện lưu tinh”
“được”
Đỗ khắc ngạc nhiên, y thấy sư nương hỏi tới hỏi lui nên chém bừa 1 phát, dù sao học viện lưu tinh là học viên lớn nhất thành tứ xuyên, học phí thì cao, xét tuyển cũng cao, con nhà gia thế thì tuyển thẳng, còn phú gia thì phải thi tuyển, đừng tưởng có tiền mà vào được.
Y không phải không muốn đi học, nhìn người ta đồng phục chỉnh tề, trường lớp sáng sủa y cũng thèm, nhưng bóng ma tâm lí trong lòng y lớn, y thấy kiểu gì mình đi học cũng phải lụy vào sư nương, sư nương không phiền nhưng mình phiền. y định đi hoang dã 1 thời gian, có chút vốn liếng thì đầu quân, đi lính khai hoang, đó là cái tiền đồ của y.
Đỗ khắc không yên lòng, y thấy sư nương cứ nhàn nhã uống trà hoài, lòng như lửa liêu riêu, bộ là cái chung trà hay sao. y thấy vẫn nên nói rõ với sư nương 1 chút, chỉ đồ đệ có 2 năm, còn chưa ra cái ơn nghĩa gì, lần đầu gặp mặt, cái bánh này y nuốt không nổi, mà nhìn sư nương đạm bạc phong khinh, xin lỗi sư nương, nhưng nhìn kiểu gì vẫn không thấy giống đại gia lắm.
“người lo ta không có tiền, không nuôi nổi ngươi ?”
“nào có, chỉ là đệ tử ở với sư phụ có 2 năm, đệ tử thấy . . . “
“ngươi nhận ơn nghĩa của liêm thanh, không nhận ơn nghĩa của ta ?”
Đỗ khắc cảm thấy không ổn, sư nương càng nói càng lạnh, sắp lạnh đến trà trong tay cũng sắp đông lại rồi. y không hiểu, sư nương nhìn qua bình thường hết biết, sao sát phạt như vậy, khí thế như này, là người không đơn giản, y ở dã hoang, cái khí thế này gặp không ít, là cao thủ tay đẫm máu tanh, giết người như ngóe mới có, sư nương bộ người là đồ tể hay sao. Nghĩ vậy thôi, nào dám nói, nhưng cái ơn nghĩa này, có đem cái mạng rách của y ra cũng báo không nổi mà.
Sĩ có thể chết, bất khả nhục, y chắp tay, dập đầu,
“sư nương trên cao, nhận đệ tử 1 lạy”