Q.1 - Chương 2: Chương 2
2.
thành tứ xuyên là 1 thành thị nhỏ nằm ở biên cảnh liên minh, tuy chỉ là thành trấn nhỏ, nhưng dân đông tài nguyên nhiều, cũng coi là phồn hoa. Người trên phố tấp nập, quần áo xa hoa, cửa hiệu lập lòe, 1 thiếu niên quần áo tả tơi, đầu óc rối bù, cả người bẩn thỉu, bước thấp bước cao lẫn trong dòng người, cũng không làm ai để ý, thành giàu như vậy, không thiếu lưu manh.
Đỗ khắc cả người dầm dập, bước 1 bước rên 1 cái, bộ đấu y rách tả tơi, bộ đồ này coi như cả gia sản của mình, lúc có chút tiền không tiếc mua nó, là đấu y thanh lang 2, 1 bộ có cả súng cả áo, y chỉ đủ tiền mua mỗi bộ đồ, chính nó đã nhặt được cái mạng y về.
thanh lang đấu y có 3 cấp, cấp 1 thiên về tốc độ, cấp 2 lại thiên về phòng hộ, cấp 3 là cao nhất, giá cũng đắt, công thủ vẹn toàn. Đỗ khắc luôn tự tin về tốc độ của mình, mà cái thanh lang đấu y bản chất tốc độ đã là không tệ rồi, cái mình cần là chút phòng hộ. lúc bị thổi bay, y cũng kịp bật lồng phòng hộ lên, bị ném văng cả dặm, lồng phong hộ vỡ tan, áo cũng rách, may mắn không gãy cái xương nào, nhặt được mạng về.
đỗ khắc nhếch miệng cười cứng ngắc, toàn đội bị diệt, y cũng tận lực rồi, không áy náy gì, hoang dã mạng người như cỏ, còn mạng là tốt lắm rồi, hơn nữa lần nãy thu nhập không tệ a.
con heo rừng bá đạo đó cũng chết rồi, sùi bọt mép nằm 1 đống, đầu cổ vỡ nát, lúc đỗ khắc được binh sĩ trấn thành lay tỉnh dậy, còn lơ mơ hoảng hồn, đến lúc họ dẫn y đến xác con thú, y cũng hết hồn. họ đang đi tuần thì nghe được tiếng động lớn, lúc tìm đến thì thấy 1 người 1 heo cách nhau mấy dặm, con heo rừng này do y giết, giá cả liên thành, họ chỉ đành gọi y dậy mà hỏi.
lăn lộn hoang dã, lòng người lạnh ngắt, những binh sĩ này không nhân cơ hội chẻ y 1 đao chôn xác xuống, là đã cảm tạ lắm rồi, đội trưởng của họ là lão tam, trước cũng từng đi săn, giờ chấn thương đi làm lính thủ thành, nói chuyện cũng hào sảng, y giao luôn xác thú cho bọn họ, để bọn họ kéo về thành, lợi nhuận chia đôi, dù sao 1 mình y cũng kéo về không nổi.
lão tam ánh mắt lập lòe, thằng nhóc này nhìn kiểu gì cũng mới 16 17, trẻ tuổi không tham, hỏi ra ngạc nhiên, nhỏ tuổi vậy lăn lộn hoang dã 2 năm chưa chết, cũng là lần đầu gặp. lão già thành tinh, người như này chỉ gặp không cầu, bắt vai làm quen, hẹn đỗ khắc khi nào bán được lúc chia tiền thì làm bữa cơm tẩy trần, huynh đệ làm quen 1 chút, sau này có việc cứ tìm gã, việc khó thì thôi, việc nhẹ dễ làm.
Đỗ khắc nhìn cũng hiểu ý, dù sao người ta là quan binh, mình lưu manh mạt rệp, người ta có lòng mình hiểu ý là được, việc dễ việc khó tùy lòng người, tiền người ta cũng không ăn chặn, tiền đến tay, việc để trong lòng, nhắc rồi quên đi là được.
Nói đến tiền, lần nãy là dã thú 9 cấp a, không biết là bao nhiêu kim ngân đây, đỗ khắc xoa xoa tay, miệng chảy nước miếng, hẳn là không ít tiền đi, người y nghiêng ngả, chân liêu xiêu bước trong con ngõ vắng, trước mắt hiên ra cái biển hiểu bằng gỗ cũ nát treo trên đầu, liêm thanh đạo tràng.
ở thành tứ xuyên đạo tràng cũng nhiều, nhưng mà người ta không gọi đạo tràng, mà gọi là trung tâm huấn luyện, hoặc trường chiến đấu, còn cái danh đạo tràng là từ thời binh khí lạnh, xa lơ xa lắc rồi.
thời nhân loại đến đây lập quốc, lúc đó còn vua còn chúa, đánh nhau bằng đao kiếm, cha ông mở đất mở thành vô cùng gian khổ, đến khi phát hiện tinh thể năng lượng trong tự nhiên, thời cuộc liền thay đổi.
binh khí lạnh thay bằng súng ống, giáp trụ thay bằng đấu y, võ thuật lụy tàn, người ta học cách vận dụng năng lượng thi triển thần thông, ngựa thay bằng khí cụ phi hành, người ta bay vù vù trên trời, anh chạy lật đật trên đất, vậy nên học võ chẳng làm gì, có mà làm lưu manh.
Đỗ khắc khuyên sư phụ không được, mỗi lần nhắc đến là bị lão gạt đi, còn giận dỗi mấy ngày, người già đầu tóc bạc trắng còn chơi trò giận dỗi, đúng là hết chịu nổi. lão sư phụ tuy thường ngày lè nhè hay nói nhiều, rất hay cười, nhưng với võ thuật lại rất cứng đầu. liêm thanh đạo trường là đạo trường luyện đao pháp, đao pháp truyền thừa nhiều đời, đến đời lão đã mấy trăm năm, truyền thừa mấy trăm năm, coi như đã tích lũy không nhỏ. Nhưng thế đạo đổi thay, trước thịnh sau suy, phải thích ứng để sinh tồn, những nơi khác người ta bỏ võ luyện súng, học đồ đông đảo, còn cái đạo trường nát của sư phụ, chắc chỉ có mình y làm môn đồ.
Khuyên không được thì không khuyên nữa, người ta luyện súng thì mình luyện đao, cũng không biết phải do thiên phú hay không, đỗ khắc luyện đao càng ngày càng tiến, sư phụ cũng tắm tắc khen, mà xài súng năng lượng bắn bia thì 10 trật 7 8, đến sư lão đầu nhìn còn thấy nản.
Sư phụ không chịu chuyển đạo tràng thành trường bắn, coi như không có thu nhập gì, bình thường lão sư làm chạy vặt, có gì làm nấy, đỗ khắc cũng chạy vặt, nhưng chạy vặt ở hoang dã. Lão sư bảo hoang dã nguy hiểm, kiếm tiền nhiều hơn 1 chút, nhưng cũng phải còn mạng mà tiêu, lão sư bảo hắn đi học, lão nói có của gia bảo, học phí hắn không phải lo, sư phụ dù sao cũng là sư phụ a, không đến nỗi để đồ đệ thất học được.
Sư phụ đâu chỉ là sư phụ, đỗ khắc vốn chỉ là lưu manh từ nhỏ, trẻ mồ côi không ai thân thích, lớn lên làm lưu manh. 2 năm trước y đánh nhau giành địa bàn với 1 đám lưu manh khác, bị đánh cho bán sống bán chết, nằm sóng xoài trước cửa đạo tràng, được sư phụ cứu vào. Sư phụ nhận y làm đồ đệ, y không chốn dung thân, từ đó 2 người 1 già 1 trẻ sống cùng nhau, luyện đao pháp.
Đỗ khắc không phải là không muốn đi học, nhưng cũng biết của gia bảo của lão sư chẳng qua chỉ còn cái đạo tràng này, chứ nếu không lúc bệnh nặng sao không đem ra mà mua thuốc chứ. Lão sư bệnh nặng về với gió, đạo tràng trước chỉ có 2 người luôn vắng vẻ, giờ còn 1 mình y đã là cô quạnh. y tính tình hướng nội, hỉ nộ đều sâu, lúc thì đi dã hoang mấy tháng hoặc mấy ngày, về rồi lặng lẽ luyện đao, trầm lặng mà sống, làm người cũng không có dã tâm gì.
Chỉ là lần này có thu hoạch, làm y cười mãi, khóe miệng cong cong. Đỗ khắc tắm rửa sạch sẽ, ăn uống no say, bò ra hiên hóng gió ngâm nga. Được 1 lúc hào tình vạn trượng, y xách đao ra sân luyện võ, đao pháp sư phụ y luyện 2 năm đã thuộc làu, đứng trong sân huy đao, ánh đao nhàn nhạt vung lên, 1 người 1 đao, uy vũ vô cùng.
Tâm trạng tốt, lúc thập tử nhất sinh hình như ngộ ra cái gì đó, có chút đột phá, đỗ khắc vừa múa đao, vừa cố nhớ lại cảm giác lúc dụng tức pháp. Tức pháp này cơ bản là 1 loại tu luyện hơi thở, là loại tức pháp luyện võ rất lâu đời, nghe lão sư nói là từ rất lâu rồi, còn lâu hơn truyền thừa đao pháp nhà lão. Tổ tiên lão sư không biết năm đó lấy được công pháp luyện tức ở đâu, chỉ thấy nó bổ trợ đao pháp thì học rồi truyền lại, lâu quá chả ai nhớ nó tên gì, truyền tới đời này là công pháp vô danh, là vô danh tức pháp.
Vô danh tức pháp điều hòa hơi thở, hơi thở hít vào thở ra có quy tắc, tăng tốc độ huyết máu lưu thông, tăng độ nhạy bén giác quan, khiến cơ thể vô cùng mẫn cảm với hoàn cảnh xung quanh, đồng thời khiến cơ thể nội liễm, như hòa làm 1 với cảnh vật, nhờ chiêu này y mới được đoàn săn tuyển làm trinh sát theo đội. hơn nữa khi kết hợp cùng đấu pháp luyện thể của liêm gia thì càng mạnh. Liêm gia luyện thể là đấu pháp luyện thể cực kì biến thái khắc khổ, như tự ngược bản thân, y đã nhìn thấy rất nhiều người luyện thể cực khổ, nhưng so với liêm gia xách dép cũng không bằng.
Liêm gia luyện thể luyện cơ thể thành mình đồng da sắt, kết với vô danh tức pháp, cơ thể như thanh đao rời vỏ, sắc bén vô cùng, cả cơ thể của đỗ khắc tay chân đầu gối khuỷu tay bàn tay ngón chân đều là vũ khí lợi sát, luyện đến lúc này đám lưu manh đã chẳng còn là đối thủ của y, nhưng y cũng không định trả thù, y giờ khác rồi, y là môn đồ của sư phụ, nhà y còn cả cái đạo tràng đây này.
Luyện đến hăng say, ngửa đầu nhìn trăng, y cảm giác như mình là 1 hiệp khách, ngạo chúng sinh, thị quần hùng, mặt cười đến ngây ngô, kệ, năm nay đỗ khắc mới 16 tuổi.
“đây là đạo tràng của liêm sư liêm thanh đúng không ?”