Q.1 - Chương 13: Chương 13
12.
Người lên tiếng là 1 thiếu niên, thiếu niên giống như bọn chúng, rất bình thường.
Có kẻ bước lên chịu chết, đám còn lại ngồi xem trò vui, cười người đau khổ. Mạnh đông lắc đầu, tác phong như vậy, binh sĩ cái gì, cái đám này hắn rèn lâu như vậy mà không lên thép nổi, hòa bình lâu quá rồi, nhu nhược hại người a.
Tên tiểu tử này lạ hoắc, lân đầu tiên hắn nhìn thấy. vậy là không ở trong quân, có lẽ là nộp học phí đến học công phu. quân đội báo danh mỗi năm mỗi ít, vậy nên mới mở trường huấn luyện, chỉ cần nộp học phí, vào cửa tự do. Học phí thì thấp, nên đủ loại người vào học, còn bọn giáo quan như mạnh đông, chính lợi dụng những dịp như vậy để tìm tài, nhân tài hiếm có, ngàn vàng khó cầu a.
Mạnh đông tuy là muốn phát tiết, nhưng dù sao cũng là giáo quan. Hắn phẩy tay, ra hiệu cho tên thiếu niên kia đánh trước, nhìn y gầy ốm như vậy, con nhà bình dân thiếu ăn thiếu mặc, không biết có chịu nổi 1 quyền của hắn không.
Thiếu niên kia thủ 1 cái thế kì lạ, 2 chân bám đất 1 trước 1 sau, đồng dạng 2 cánh tay cũng 1 trước 1 sau đối lập như vậy. ngón chân y năm ngón như năm cây đinh cắm xuống đất, 2 cánh tay cong cong trước ngực, bàn thủ vững vàng, cả người không động nhìn như 1 pho tượng đá, chỉ có đôi mắt, sát cơ hừng hực.
Có ý tứ, mạnh đông cười khẽ, cơ bắp trên người giật giật, cơ thể hắn đang phản ứng với sát khí lạnh lẽo từ đối phương tỏa ra, mắt hắn trầm xuống, tuổi trẻ như vậy, nhưng sát khí thật nồng đậm, sát khí tỏa ra nồng nặc, không hề che giấu.
Đối phương thủ cái thế gì, mạnh đông nhìn không ra, chỉ mơ hô quen thuộc, nhưng hắn đã không còn xem thường đối phương trẻ tuổi. ngón chân cắm trên đất kia, tùy thời bộc phát, có thể công có thể thủ, công thì nhanh, thủ thì chắc, tay đối phương chai sần, là vết luyện binh khí lạnh, không phải luyện súng ống. nếu không phải là thí sinh đến ghi danh, hắn còn nghĩ đối phương là sát thủ không chừng.
Đám thiếu niên lúc này còn cười cợt, giờ mơ hồ có gì không đúng, toàn trường im lặng. chỉ là trận đối luyện bình thường, nhưng giáo quan thần tình nghiêm trọng, mà đối thủ, 1 thiếu niên gầy ốm, thủ 1 tư thế lạ lùng, có điều, không ai dám coi thường y.
Bọn chúng tuy con nhỏ tuổi, nhưng đến đây đầu quân, không phải thí sinh, được huấn luyện chính quy của quân đội. cái gọi là huấn luyện chính quy, là luyện thể và luyện thần.
Luyện thân thể thì luyện võ, luyện chất. tuy không bằng cha ông năm xưa dùng đao kiếm, nhưng ít ra cầm súng năng lượng chiến đấu đường dài phải làm được, có thể nhịn đói nhịn khát, có thể hành quân, có thể chịu khổ.
Luyện thần là luyện tâm thần, luyện ý chí, luyện cách sử dụng đấu y, thao túng năng lượng. không giống như hoang thú hấp thụ năng lượng trực tiếp, tùy y sử dụng. nhân loại chế tạo ra đấu y mặc vào người, trên đấu y có chỗ gắn tinh thể năng lượng, còn phát huy đến đâu, phải xem tinh thần ngươi mạnh hay yếu.
Đã trải qua luyện tinh thần, coi như 1 nửa quân nhân hợp cách, tinh thần chúng mẫn cảm hơn người bình thường. bởi vì mẫn cảm, chúng cảm nhận sát khí cường đại của thiếu niên, lòng sợ hãi, bản thân bất giác bước lùi 1 chút. Trên thao trường vắng lặng, giờ chỉ còn 2 kẻ gườm nhau.
Đang vùi đầu ăn, khương dực cũng bị đánh động. hắn ngửa đầu nhìn 2 con dã thú trên sân cát. Mạnh đông như đao trong vỏ, sát khí ẩn sâu, nhưng khương dực vẫn cảm nhận được, còn thiếu niên, như lưỡi đao tuốt trần sắc lẹm.
Bình thường khương dực sẽ mừng thầm cho ông bạn mình nhặt được bảo tài, nhưng lần này thần sắc khương dực tập trung, lòng nảy lên. Kẻ kia sát khí thật khủng bố.
Sát khí quấn thân, đối với những kẻ như khương dực mạnh đông mà nói, gặp cũng nhiều, bản thân họ, cũng chính là những kẻ như vậy. nhưng đem gắn lên 1 thiếu niên mười mấy tuổi, nhìn kiểu gì cũng thấy kì lạ.
Kì lạ thì kì lạ, đánh vẫn phải đánh. Trong khi mạnh đông vẫn đang nghiền ngẫm thiếu niên, thiếu niên đã động.