Q.1 - Chương 1: Chương 1
Đỗ khắc chạy thục mạng về phía trước, bên cạnh là tiếng gầm rú điên cuồng, ngoái đầu nhìn 1 cái cũng không dám, khóe miệng đã chảy 2 dòng máu, trước mắt đã mơ hồ, cơ thể gồng lên, mồ hôi nhỏ xuống từng giọt rồi bốc hơi, hóa lên làn sương mỏng.
y đã thoát lực, chỉ còn dựa vào ý chí mà kiên trì, phải kiên trì đến cùng, chỉ cần chạy ra khỏi vùng hoang dã, con dã thú kia sẽ không đuổi nữa. đuổi theo y là 1 con heo rừng to khổng lồ, cao gần 10m, da cứng hơn sắt, hàm răng bén nhọn, cả đội săn 20 người bị nó giết gần sạch, còn vài người trọng thương bỏ chạy tứ tán, trong hoang dã mà chạy loạn, nghĩ cũng không cần nghĩ. Y quản mình không xong, con heo này trong 1 đám chạy loạn đuổi theo mình y.
“gây thù không nhỏ a”, y đảm nhiệm khiêu khích đánh lạc hướng để đồng bọn công kích, ai ngờ con thú này bá đạo như vậy, da dày thịt cứng, đao thương bất nhập, súng năng lượng bắn lên người chỉ để lại cái chấm nhỏ, súng thanh lang trong tay lão đại mới gây được chút sát thương, chỉ là lão bắn được 2 phát đã bị cắn nát người rồi.
Lăn lộn hoang dã 2 năm, tình cảnh chết chóc hiểm nghèo đã gặp nhiều, chỉ là lần đầu tiên gặp phải hoang thú đỉnh cấp trên chuỗi thức ăn, lần đầu tiên chật vật như vậy. trong đội không thiếu cao thủ, là đoàn săn đỗ khắc tín nhiệm nhất làm việc cùng, lão đại có chút trọng nghĩa. ở trong rừng hoang đâu chỉ giết hoang thú săn vật, giết người cướp của như cơm bữa, nắm đấm người không mạnh, bị người ta làm thịt, xác cho thú hoang xơi tái, đến nắm xương cũng chả còn.
Con heo này dã thú đỉnh cấp, nó có thể hấp thụ tinh thể năng lượng, là dã thú cấp 9, lúc nãy mạnh kháng nó còn tỏa ra lồng năng lượng, thứ này vốn ở sâu trong hoang dã, chả hiểu hôm nay ăn trúng cái gì, bọn họ cũng không vào sâu, sao lại gặp thứ khó xơi này.
Sinh tử quan đầu, đôi mắt đỗ khắc đỏ rực như máu, cả người tràn đầy lực lượng, chân lúc nãy còn nặng như đeo chì, giờ như cuồng phong rẽ sóng lướt về phía trước, mũi chân mỗi lần điểm nhẹ trên đất, lúc bật lên là mặt đất vỡ nát, gân máu gồ lên khắp cơ thể nhìn rất dữ tợn. đây là tức pháp vô danh áp đầu giường của y, nhiều lần cứu y 1 mạng, có thứ này mới lăn lộn được 2 năm hoang dã, mới được lão đại nhìn trúng. Trong trạng thái tức pháp, không chỉ sức mạnh mà cả 5 giác quan của y đều được đề thăng mấy lần.
“cố gắng lên, sắp đến rồi”, đỗ khắc nhận ra cây cỏ xung quanh càng lúc càng thưa, đã sắp đến rìa rừng hoang, sau đó là cánh rừng rộng ôm lấy thành tứ xuyên, cánh rừng đó tuy rộng lớn nhưng không có dã thú hung dữ, hàng năm đều được binh sĩ trong thành vây quét mấy lần, cực an toàn, vào đó là y sống chắc, con heo kia có điên chắc cũng không điên đến nỗi thủy hỏa cùng tan đâu.
Bỗng 1 tiếng gầm khủng bố phía sau truyền đến khiến đỗ khắc giật cả mình, chân đảo 1 cái suýt té nhào trên đất. y hoảng sợ quay đầu lại, con heo kia cả người đỏ rực, cái lồng năng lượng màu đỏ dâng lên, cả người hùng hục, nhìn đôi nanh trắng hếu bén nhọn mà tê da đầu, y biết, con nọc kia đã liều chết rồi.
ầm 1 tiếng trầm vang, mặt đất như bị thiết trùy trọng kích rung chuyển, con heo rừng dậm đất nhảy lên, như viên đạn pháo bắn thẳng về phía đỗ khắc, y lật mình 1 cái nhảy tránh sang bên, người cong lại tay ôm đầu. con thú đã nhanh, phản xạ của y cũng ngay tức khắc, vậy mà vẫn bị cái lồng năng lượng quẹt trúng, cả người y bị đập 1 cái bắn xa tít tắp, trên đường bay cây cối ngã đổ, y bay 1 quãng xa thì đập cả người lên đất, trước mắt tối sầm.