Chương 10856 Tam Thanh tiên vực
- Trang Chủ
- Phong Thần Châu – Tần Ninh - Vô Thượng thần đế (Truyện full)
- Chương 10856 Tam Thanh tiên vực
Cơ thể cao mấy trăm trượng của Cửu Anh tựa như một ngọn núi sừng sững bị nhổ lên cả gốc rồi bị hất văng ra xa, từ trên xuống dưới khắp người lấm tấm vệt máu, cơ thể va chạm mạnh vào mấy chục đỉnh núi vang lên những tiếng ầm ầm khủng khiếp, sau đó lộn nhào lăn mấy vòng trên mặt đất, miệng không ngừng nôn ra từng ngụm máu tươi.
Thảm quá!
Nhìn thấy cảnh này, tất cả mọi người đều cảm thấy bàng hoàng.
Tiếp đó, luồng sát khí kia lại tiếp tục nhắm vào Tần Ninh.
Tần Ninh thân là Tiên Hoàng, đương nhiên có thể cảm nhận được rõ ràng sát khí hung tàn kia đang nhắm vào mình.
Đứng ở trên mặt đất, ngẩng đầu lên nhìn, phía trước là bóng dáng của một nữ tử mặc bộ váy dài đen, đang tấn công nhằm về phía mình.
Hai đầu lông mày Tần Ninh nhướn lên, cơ thể không cử động.
Hắn biết, mình bây giờ có trốn thì cũng chỉ có đường chết.
Không bằng yên lặng đứng ở chỗ này!
Bóng dáng kia xuất hiện, giọng nói lạnh lùng vang lên: “Tần Ninh, ngươi ở trong Đại La tiên vực, chuyện của Tam Thanh tiên vực đã rất ồn ào rồi”.
“Nay, trong dị tộc ta, người muốn giết ngươi đã nhiều vô số kể!”
Tần Ninh nhìn về phía người phụ nữ đang đánh đến, cười nói: “Ngươi chính là tộc trưởng hiện tại của Cửu Âm tộc, tên là Âm Vũ Quân phải không?”
“Muốn giết ta, không có đơn giản như vậy đâu!”
Tần Ninh vừa dứt lời.
Bỗng nhiên.
Ở một góc chéo bên cạnh.
Không gian bỗng nhiên rung lên.
Hai bóng người một trái một phải xông ra.
Là hai nữ tử, người ở phía bên trái có khí chất băng lạnh, gương mặt mang vẻ lạnh lùng cao ngạo. Người ở phía bên phải, có khí tức trong sáng nhưng lại ẩn chứa một luồng sát khí âm u.
Hai người tay cầm kiếm, sát khí bên trong cơ thể bỗng nhiên bùng lên, tấn công về phía trước người của Âm Vũ Quân.
Uỳnh uỳnh uỳnh…
Tiếng nổ rung trời vang lên liên tiếp.
Cơ thể của Tần Ninh không ngừng lui về phía sau, sắc mặt thoáng trắng bệch, không khỏi bất đắc dĩ nói: “Mới chớp mắt, đã thành Tiên Đế hết rồi, Tiên Hoảng nhỏ nhoi như ta, còn chẳng bám được theo đuôi!”
Tiếng nổ đinh tai vang lên liên tiếp.
Rất nhanh.
Trên mặt đất đã xuất hiện nhiều hố sâu lồi lõm, trông vô cùng đáng sợ.
Hai nữ tử ra đòn tấn công, một trái một phải đứng ở phía trước người Tần Ninh khoảng hơn trăm trượng.
Mà Âm Vũ Quân bị chặn lại, lúc này đang đứng trên mặt đất, biểu cảm lạnh lùng đến đáng sợ.
“Tam Thanh tiên vực!”
“Diệp Viên Viên!”
“Thời Thanh Trúc!”
Ánh mắt của Âm Vũ Quân sắc lạnh nói: “Trong mười hai tiên vực, đều không nhúng tay vào chuyện của những tiên vực khác, tay của các ngươi vươn dài quá rồi đấy!”
Nghe vậy, Diệp Viên Viên khí chất lạnh như băng đứng ở phía bên trái bật cười nói: “Chúng ta nhúng tay vào rồi đó, ngươi làm gì được nào?”