Chương 4 - Chương 4
Nó thậm chí còn không dám do dự một giây phút nào, đến gặp tôi ngay trong đêm để kể cho tôi nghe về việc này. Nó thực sự là một thằng nhóc hấp tấp, không thể che giấu dù chỉ một điều nhỏ nhặt.
“Bố, mẹ con đi quá xa rồi!”
Tôi biết nó đang giả vờ tức giận. Nó là một kẻ nhu nhược và hèn nhát. Nó không phải đang tức giận mà chỉ đang sợ, sợ tôi trút giận lên người nó. Chạy đến đây báo cáo chẳng qua chỉ để lấy lòng tôi, thể hiện lòng trung thành và để tôi biết rằng việc Tống Xuân Hoa làm không liên quan đến nó.
“Em gái con có biết việc này không?”
“Tiểu Mẫn có lẽ không biết. Em ấy rất ít khi về nhà, dù có về thì cũng chỉ chào hỏi rồi nói chuyện đôi ba câu mà thôi. Bố cũng biết đấy, từ trước tới nay em ấy không thích vui chơi.”
“Vậy thì tốt rồi.” Tôi không muốn những điều này làm bẩn tai của Tiểu Mẫn.
“Vậy còn mẹ con…”
“Cô ấy muốn làm gì cũng được.”
“Hả?”
“Tiểu Vệ, con là người lớn rồi, có vài việc bố cũng không giấu con nữa. Trong nhà này, nhìn thì có vẻ như bố là người quyết định nhưng người thực sự quan trọng lại là mẹ con.”
Nó trông có vẻ bối rối.
Tôi lấy một bản phân chia tài sản gia đình và cổ phần của tập đoàn ra cho nó xem.
“Con cũng thấy rồi đấy, mẹ con mới là người đứng đầu.”
“Tại sao vậy? Đây không phải là thành tựu do chính bố đạt được sao?”
“Nhưng mọi thứ ban đầu của bố là do mẹ con, không, là ông ngoại con cho, phân chia như thế này là lời hứa năm đó của bố với họ.”
Mã Khang Vệ trầm mặc. Nó bắt đầu tính toán làm cách nào để đem về cho mình nhiều lợi ích nhất.
“Con cho rằng bố không biết mẹ con đang làm gì sao? Nhưng bố không thể chịu nổi cái giá phải trả khi mẹ con rời bỏ bố. Một khi mẹ con rời đi, phần lớn trong gia đình và tập đoàn này sẽ bị đem theo, thậm chí đến ngôi nhà ở hoa viên Vĩnh An bố cũng khó lòng giữ nổi. Không còn cách nào khác, bố đành phải phục vụ mẹ con thật tốt để cô ấy không rời bỏ bố mà đi.” Giọng điệu của tôi buồn bã và hèn nhát như một người đàn ông đáng thương, yếu đuối, dễ bị bắt nạt.
Tôi nhìn tấm lưng vốn luôn khòm xuống của Mã Khang Vệ đột nhiên duỗi thẳng trước mặt mình. Đây hẳn là lần đầu tiên nó phát hiện ra người bố luôn nghiêm khắc và điềm tĩnh của mình thực chất lại là một kẻ mềm yếu, bị người khác điều khiển. Từ nhỏ nó đã sợ tôi, nhưng bây giờ lại chợt nhận ra rằng rốt cuộc tôi cũng không đáng sợ đến thế.
“Bố muốn con không làm gì cả?” Nó hỏi.
“Không làm gì cả, cô ấy muốn gì, làm gì, hoặc trở thành ai cũng được. Con vẫn có thể tiếp tục tổ chức bữa tiệc cuối tuần của mình.”
“Được.” Nó đứng dậy và ngẩng cao đầu rời khỏi thư phòng của tôi.
Thằng ng.u này.
8
Từ đó về sau, Mã Khang Vệ càng nhiệt tình tổ chức các bữa tiệc. Không phải do tôi đồng tình hay cổ vũ, mà là nó đã biết rằng trong cái nhà này, ai mới là người đáng được nó lấy lòng. Vì vậy, nó cố gắng nịnh nọt, tạo cho mình một tương lai chỉ cần ăn chơi hưởng lạc.
Đúng lúc này, Triệu Kiều xuất hiện.
Khi đó, tôi đã đưa không biết bao nhiêu chàng trai trẻ, bao nhiêu thể loại vào rồi nhưng sự hứng thú của Tống Xuân Hoa đối với họ chẳng kéo dài bao lâu, nhiều lắm là được hai đến ba tuần, cô ta đã chán ghét và vứt bỏ bọn họ.
Tôi biết những gì tôi phải làm đòi hỏi sự kiên nhẫn, lại càng cần thời gian hơn nhưng “phòng khách của bà chủ” đã diễn ra gần một năm mà không có chút tiến triển nào, tôi quả thực có phần lo lắng.
Chính vào lúc này, Triệu Kiều xuất hiện.
Cậu ta là con trai một người bạn của tôi, từ nhỏ đã mất bố mẹ, nhờ lấy được di sản của bố mẹ mà được họ hàng nuôi lớn. Cậu ta là bạn quen từ bé của Tiểu Mẫn, bây giờ cả hai lại học cùng một trường đại học với nhau.
Tin tức “nhà họ Mã có những bữa tiệc rất thú vị” nhiều lần được truyền đến tai của cậu ta.
Cậu ta không phải là người đẹp trai nhất, nhưng sạch sẽ, nhẹ nhàng, cũng không phải là thông minh nhất, nhưng lại chân thực, dịu dàng. Loại người này quả thật khó bắt gặp trong phạm vi tìm kiếm của tôi.
Những cậu ấm, cô chiêu được nuông chiều này hoặc là tự hào về sự độc đáo của riêng mình hoặc chỉ đơn giản là đắm chìm trong những thú vui vật chất. Trong mắt họ chỉ có bản thân mình, như thể chỉ có họ mới là niềm kiêu hãnh của trời cao, nhẹ nhàng và bình dị đã trở thành những đức tính hiếm có.
Tôi đứng từ xa, nhìn cậu ta bước vào, vừa hơi xấu hổ lại có vẻ mạnh mẽ. Cảm giác đó rất quen thuộc, giống như nhìn thấy một phiên bản trẻ hơn của chính tôi vậy. Khoảnh khắc nhìn thấy cậu ta, trong lòng tôi có một linh cảm mơ hồ: Đây là người có thể giúp tôi thực hiện được kế hoạch.
Cậu ta giống như một bóng ma từ quá khứ, bất ngờ đến và đem linh hồn của Tống Xuân Hoa đi mất. Chính cậu sẽ là người mở ra cánh cửa địa ngục cho Tống Xuân Hoa.