Chương 4
Huệ Anh phu nhân sau khi nghe được con gái những lời này thì vô cùng cảm động, bà đỡ cô lên chiếc giường và từ từ đáp lại cô:” Con gái khi lớn đều phải gả đi xa, chỉ cần con sống tốt, ta và cha cũng có thể chăm sóc cho bản thân mình, huống chi ta cũng đâu phải có mỗi đứa con gái là con “
Nói đến đây dù đã đau lòng đến mức nào nhưng Huệ Anh phu nhân vẫn tươi cười: ” Hôm nay là ngày trọng đại của con, nhất phải thành người đẹp nhất hôm nay!”
Nói đến đây cô có trầm tư một chút nhưng đáp lại với mẹ cô một tiếng:” Dạ”. Huệ Anh phu nhân đi đến chiếc hộp mà cha nàng đưa cho nàng hôm qua, nhẹ lấy nó lên rồi đeo vào chiếc cổ trắng nõn của nàng:” Thanh Nguyệt chiếc vòng này là bảo vật của tổ tiên, truyền từ đời này qua đời khác, cho người con gái khi xuất giá dùng “
_______________________________________
Bên ngoài nhìn những bông đào và bông mai rụng khắp sân.Có lẽ sau đêm mưa hôm qua vẫn còn sót lại những bông hoa đó.Nắng dần chiếu lên mái nhà của Vương Phủ, ánh nắng vàng xuyên qua từng cánh hoa, khiến cho nó dù đêm qua gió thổi có tơi tả vẫn khiến nó được tỏa sáng lung linh.
Nhìn mình sau khi được đeo bộ trang sức lên đầu…Cô cũng bắt đầu thấy rằng mình cũng rất xinh đẹp.Huệ Anh đi ra phía cửa chính nhìn lúc này cũng đã rầm rỗ tiếng của người trong cung đã đến.
Huệ Anh Phu Nhân cầm tay Thanh Nguyệt dắt cô vào đại sảnh.Đại sảnh này cô đã đi qua rất nhiều với bao kỉ niệm ở đây, nhưng lần này lại mang một cảm giác kì lạ…
Bước vào căn phòng ở đại sảnh, dáng ngồi của cha cô vẫn đang rất anh dũng. Người cha vì hoàng tộc, vì gia đình này đã phải chinh chiến xa trường biết bao năm.Trên đôi tay cũng dẫn có thêm nhiều những vết sẹo do chiến đấu!
Ở bên cạnh cha nàng còn có Thư Ngôn, em trai nàng năm nay 12 tuổi kém nàng 4 tuổi.Thấy chị gái mình trong bộ hỷ phục màu đỏ rất xinh đẹp cậu liền chạy đến:” Chị ơi nhìn chị hôm nay thật xinh đẹp “
Thanh Nguyệt nhẹ nhàng đặt từng ngón tay mình lên đầu Thư Ngôn, xoa đầu cậu em nhỏ, liền nhớ về bao kí ức cùng nó. Cậu bé tinh nghịch kéo chị ra nhìn về phía xa.Khung cảnh đỏ rực cả một vùng.Phía xa rất nhiều thị nữ đã mang sính lễ đến chờ cô ngoài kia.
Cô quay người lại nhìn mẹ và cha đang ngồi trên ghế.Cô nhẹ nhàng quỳ xuống hai tay để lên trán và dập đầu ba cái: ” Công ơn cha mẹ dưỡng dục con suốt 16 năm qua con sẽ luôn ghi nhớ trong lòng.Con gái bất hiếu lại chưa thể báo hiếu cha mẹ đã phải nhập cung. Sau này khi trở thành phi tử hoàng thượng sẽ không biết bao giờ có thể gặp lại người con chỉ mong cha mẹ được sống khỏe mạnh và an lòng! “
Nghe được lời nói từ con gái cả hai đều trào lên hai cảm xúc khó nói vừa mang mác buồn cũng vừa cảm thấy có chút hân hoan khi con gái mình bao công nuôi dạy đã khôn lớn biết suy nghĩ hơn rất nhiều.Phụng Thành Dương nắm lấy tay Huệ Anh Phu Nhân và an ủi cô rằng: ” Trong nhà vẫn con có Thư Ngôn, khi Thư Ngôn khôn lớn có thể chăm sóc cho bọn ta, con không cần lo.Điều quan trọng hôm nay là ngày vui của con không nên buồn bà.”
♡Vĩ Kỳ_Phong Hoa Phụng Nguyệt Trần Triều➢