Chương 22
Lăng Lam Hoa nhìn vào ánh mắt mong muốn được đến cung của nàng ấy thì lại lắc đầu tỏ ý từ chối:” Đường đến cung ta rất là xa…muội không phải nhọc lòng đến đó đâu.Hôm nào trời đẹp ta sẽ đến đây vào buổi sáng,còn thông thường ta sẽ đến đây buổi chiều.”
Thanh Nguyệt gật đầu rồi cùng Lam Hoa trở về.Ra khỏi Hoa Thanh hai người lại phải đi về hai hướng ngược nhau.Thanh Nguyệt chưa quay trở về mà đứng lại ngẫm nghĩ một điều gì đó.Ánh mắt nàng nhìn về Lăng Lam Hoa như nhìn thấy bóng dáng tỷ tỷ mình….Bóng dáng cô đơn một mình giữa chốn hậu cung này.
Minh Lan bên cạnh thấy chủ tử cứ đứng im như vậy thì cũng nói:” Nương nương, mau về thôi.” Đáp lại Minh Lan là cái gật đầu nhẹ của nàng.
꧁~~~~~~꧂
Màn đêm đã buông xuống…Lấp ló bóng dáng một người con gái đang nằm trên một chiếc ghế gỗ dài.Những ánh đèn lồng mờ ảo rọi vài tia sáng xuống khuôn mặt thanh thoát, khiến nàng ta lúc này như Khinh vân tế nguyệt (**Kinh vân tế nguyệt: Mây thưa che trăng, vẻ đẹp thanh thoát)
Phụng Thanh Nguyệt cầm chiếc quạt trên tay rồi quạt nhẹ.Chẳng hiểu tại sao những kí ức tuổi thơ giữa nàng với Khanh ly chợt ùa về…Có lễ một phần nàng đang cố tìm cánh báo tin cho Khanh Ly, nên những kí ức ngày đó cũng vô tình mà xuất hiện.
Nàng như nghĩ ra một điều gì đó liền sai Minh Lan tìm cho nàng chiều quạt đỏ mà nàng mang từ Vương Phủ đi:” Minh Lan, muội nhớ chiếc quạt đỏ mà ta mang từ Vương Phủ đến không?”
Nghe thấy Thanh Nguyệt hỏi vậy thì Minh Lan liền lên tiếng trả lời:”Những đồ mà nương nương mang từ Vương Phủ thì muội đều cất chúng rất kĩ càng.”
Thanh Nguyệt nghe đến đó thì cũng bảo nàng ấy đi lấy chiếc quạt đó và chuẩn bị cho nàng một ít giấy và nước giấm.Minh Lan hơi thắc mắc liền hỏi:” Nương nương, người cần những thứ đó để làm gì ạ?”
Thanh Nguyệt nhìn Minh Lan đang tỏ rõ vẻ khó hiểu thì liền mỉm cười:” Khi nào xong chuyện ta sẽ nói với muội sau, giờ muội cứ đi chuẩn bị đồ cho ta đi.”
Thấy dáng vẻ ngập ngừng của Thanh Nguyệt thì Minh Lan dù chưa hiểu thì vẫn đi chuẩn bị đồ cho chủ tử.
Sau khoảng một lúc, giấy viết và một chén giấm được để trước mặt nàng:” Minh Lan và Di Hương hai muội đi nghỉ ngơi đi.”
Di Hương đưa mắt nhìn ra phía ngoài cửa sổ:”Nhưng vẫn còn sớm mà nương nương.”
Phụng Thanh Nguyệt xua tay rồi bảo:” Ta cũng chuẩn bị đi nghỉ rồi…nên hai muội cũng đi nghỉ đi.”
Nói rồi hai người cũng đi ra khỏi căn phòng của nàng.Trong góc phòng nhỏ, Thanh Nguyệt đưa tay ra lấy một chiếc bút lông trắng rồi từ từ nhúng vào chén nước giấm….rồi viết lên tờ giấy trắng.
Hoàn thành xong bức thư, nàng liền mở chiếc quạt đỏ xếp. Rõ ràng chiếc quạt đó không chỉ là một chiếc quạt bình thường.Chỉ thấy lá thư được gấp nhỏ lại rồi cho vào khe giữa hai lớp vải quạt.
Cuối cùng Cung Thiên Nguyệt cũng dần tắt đi những ánh đèn các phòng trong viện.Lúc này chỉ còn ánh đèn trong phòng Phụng Thanh Nguyệt là còn thắp sáng.Rõ ràng là nàng lại đang nghĩ về gia đình.
Ánh mắt nàng về phía xa xa, bầu trời trong mắt nàng là một vùng ánh sáng huyền ảo.Ánh trăng len lói trong những vòm cây, kẽ lá tạo nên những vệt sáng lung linh.Khung cảnh thiên nhiên càng đẹp xao xuyến thì tâm sự của nàng lại càng nhiều hơn.
Đêm nay nàng không ngủ được, chẳng hiểu tại sao lúc này nàng lại nhớ về nhà.Ngôi nhà mà nàng cảm nhận được yêu thương suốt mười sáu năm qua còn giờ nàng lại phải một mình trong thâm cung này.
➢Vĩ Kỳ_Phong Hoa Phụng Nguyệt Trần Triều ♡