Chương 20
Nghe đến đây Thanh Nguyệt nhẹ đưa tay lên phía thái dương rồi xoa:”Minh Lan, muội mang hương đó cất đi, lần sau đừng dùng nữa.”
Vẻ mặt lúc này của Minh Lan có chút ngơ ngác:” Nương nương tại sao lại phải cất ạ.Chẳng phải mùi nó rất dễ chịu sao.”
Thanh Nguyệt lắc đầu rồi giải thích cho Minh Lan nghe:” Từ trước đến giờ ta vốn không có thói quen ngủ đến giờ thìn…Hôm qua ta lại ngủ rất say…”
Minh Lan nghe vậy nhưng vẫn chưa hiểu lý do lắm.Thấy khuôn mặt Minh Lan như vậy Thanh Nguyệt cũng nói thêm:” Hương này là được Ngọc Nhung Am ban tặng, vốn nàng ta không có ý gì tốt…Nên hương này chắc có vấn đề.”
Nghe vậy Minh Lan cũng hiểu ra:” Nương nương, người thật thông minh.”
Sau khi trang điểm cho Phụng Thanh Nguyệt xong thì nàng có ra bàn ngồi ăn,còn Di Hương và Minh Lan đứng bên cạnh. Minh Lan thấy hôm nay nương nương không có đi đâu nên cũng đưa ra một vài ý để Phụng Thanh Nguyệt có thể cảm thấy thoải mái hơn:
– Nương nương, hôm nay người không có việc gì,hay là hôm nay người đến Hoa Thanh để đi dạo không ạ.
Thanh Nguyệt đang gắp miếng cá nghe vậy cũng có chút hứng thú:”Cũng được đó, hôm nay thời tiết cũng không nắng gắt.”
Minh Lan nghe chủ tử đồng ý thì vui mừng.Di Hương thấy điệu bộ của Minh Lan như vậy thì nói rằng:”Có vẻ muội rất thích ra ngoài chơi.”
Minh Lan hớn hở trả lời:” Đúng vậy. muội nghe nói hoàng cung rất đẹp.Nhưng từ hôm chủ tử nhập cung muội vẫn ít được ra ngoài.Nếu được đi cùng tỷ và nương nương thì rất vui.”
Nghe đến đây thì Di Hương thở dài, nàng ở trong cung lâu nên cũng biết có một vài thứ không nằm trong quy tắc nhưng người ta nhìn vào cũng thấy chán ghét:
– Nương nương mới nhập cung…Nếu ra ngoài ngắm cảnh không nên mang nhiều người hầu theo.Nếu không sẽ bị người khác mỉa mai.
Phụng Thanh Nguyệt nghe vậy cũng không nói gì, chỉ có Minh Lan thì ánh mắt lộ rõ vẻ buồn. Thấy vậy Di Hương cũng an ủi nàng: ” Ta ở trong cung lâu rồi, ít nhiều cũng đã thấy chán…Muội cứ đi theo chủ tử đi.”
Nghe vậy Minh Lan cũng không nói gì thêm.Cả hai đều đợi Thanh Nguyệt ăn xong rồi dọn dẹp.
꧁____________________________꧂
Thanh Nguyệt đi đến Hoa Thanh vừa đi vừa ôn lại kỉ niệm cũ của nàng với Minh Lan….Đang nói chuyện nàng bỗng thấy một dáng vẻ rất xa lạ…Hình như là bên dưới chiếc thủy đình có hai người.Một người thì đang ngồi vô cùng diễm lệ, còn một người thì đứng phía bên cạnh.
Thanh Nguyệt đặt chân lên chiếc cầu dẫn đến chiếc Thủy Đình kia.Tiếng bước chân của nàng vô cùng nhẹ nhưng cũng khiến người đó quay lại mà nhìn.
Nàng vừa đến chiếc Thủy Đỉnh đó thì nữ nhân kia cũng vội hành lệ với nàng.
Nhìn thấy nàng ta hành lễ với mình, Thanh Nguyệt cũng mỉm cười:” Tỷ tỷ không cần hành lễ với muội đâu, muội mới nhập cung, còn chị đã hầu hạ Hoàng Thượng từ lâu rồi.”
Nàng ta nhìn Phụng Thanh Nguyệt không có ác ý:” Vậy muội hẳn là Phụng Mỹ Nhân.”
Thanh Nguyệt thấy vị tỷ tỷ này có chút e dè bèn lên tiếng giới thiệu trước:” Muội là Phụng Thanh Nguyệt, còn tỷ?”
Vị tỷ tỷ kia cúi thấp người xuống rồi nói:”Hạ thiếp vốn chỉ là một đáp ứng nhỏ nhoi, sao dám xưng hô như vậy.”
Đáp ứng vốn là chức vị thấp kém nhất trong hậu cung này, hèn chi nàng ấy có vẻ rất rụt rè.Nghe như vậy Thanh Nguyệt cũng không hề cao ngạo, bởi nàng cũng muốn tìm kiếm một người bạn trong cung.
Phụng Thanh Nguyệt nắm tay nàng ấy rồi nói thêm:” Đáp ứng hay Mỹ nhân thì cũng đều là thê thiếp của Hoàng Thượng.Muội nhập cung cũng chỉ mong tìm thấy một người bạn để nói nói chuyện.”