Chương 2
Bên ngoài trời lúc đó cũng đang đổ cơn mưa rào, có tiếng sấm đánh khiến nàng chợt bừng tỉnh từ trong cơn ác mộng.Dưới ánh nến mờ ảo có những cơn gió nhẹ thoáng thổi vào người cô gái đang ướt đầm mồ hôi.Cô mệt mỏi đưa tay xoa lên đầu, bên tai đã nghe được một âm thanh nào đó quen thuộc…” Tiểu thư…tiểu thư!” đang đi đên bên cạnh cô.
Minh Lan nhìn thần sắc của tiểu thư không tốt liền vội qua bàn rồi rót cho tiểu thư một ly nước.Sau đó là nhẹ nhàng đưa nước cho Phụng Thanh Nguyệt. Giọng nói của Minh Lan lại cất lên “Tiểu thư…người lại mơ thấy ác mộng ạ”
Uống một ngụm nước xong, Thanh Nguyệt bắt đầu cau mày lại và nói “Ta…vừa mơ thấy chị Thanh Hy”.
Minh Lan có nét kinh hãi nhưng liền hít một hơi lấy lại bình tĩnh: “Tiểu thư…đại tiểu thư đã đến một nơi an nghỉ rồi ạ”
Phụng Thanh Nguyệt nhìn Minh Lan rồi cô từ từ thả lưng xuống nệm ” Ừm…đúng rồi chị ấy đã đến một nơi khác rồi “
Minh Lan nhẹ nhàng khuyên Thanh Nguyệt: “Tiểu Thư người mau ngủ đi ạ mai là ngày trọng đại của người đó ạ! “
Nói rồi Minh Lan rời đi và nhẹ nhàng đóng cánh cửa lại.Nhìn theo bóng lưng Minh Lan rời đi, Cô bắt đầu nhớ về ngày chị gái mình mất
______Hồi Tưởng Về Quá Khứ_____
Năm chị gái cô mất,cũng là năm cô 14 Tuổi.
Dưới hoa viên thơm ngát một vùng hoa…Những làn gió nhè nhẹ thồi qua mái tóc của một cô bé xinh đẹp đang ngồi dưới gốc cây. Từng bông hoa đào nhỏ cứ rơi xuống.Cô bé đó đang thoăn thoắt nhặt từng những bông hoa đẹp kết thành một vòng hoa…
Phụng Thanh Nguyệt háo hức chạy đến chỗ mẹ mình…Một bóng dáng thon gầy đang ngồi đọc sách trong thư phòng,thì nghe bên tai thấy tiếng nói ” Mẫu thân…mẫu thân “
Bà hiền từ nhìn sang đứa con gái nhỏ của mình đang cầm một vòng hoa đến bên và đội lên đầu cho bà.” Mẫu thân nhìn người thật xinh đẹp”.
Bà đưa ngón tay nhỏ gõ vào trán Thanh Nguyệt rồi cười ” Con đó thật khéo ăn nói “
Đáp lại bà là một giọng nói non trẻ “Mẫu thân khi nào con có thể gặp lại tỷ tỷ vậy ” Bà nhẹ nhàng bế cô lên ngồi cạnh mình rồi lấy một miếng bánh đút cho cô “Được rồi khi nào mẫu thân sẽ dẫn con đi gặp tỷ tỷ Thanh Hy nhé “
….
Ban đêm hôm đó bà đang ngồi cạnh cô và một cậu bé, đó là em trai cô Phụng Thư Ngôn…đêm dài không yên ắng được bao lâu đã sang sáng hôm sau…Nhị Tiểu thư và tam thiếu gia vẫn đang ngủ trong phòng còn Thì mẫu thân cô Huệ Anh phu nhân đã ra ngoài đi dạo. Chưa kịp thưởng khí trời thì tin dữ đã đến. Người hầu từ trong cung đã chạy đến báo tin ” Bẩm Huệ Anh phu nhân…Đại tiểu….tiểu thư “.Thấy người hầu vẻ mặt hoảng sợ, bà bắt đầu không kiên nhẫn hỏi ” Có chuyện gì xảy ra với tiểu thư hả “.Người hầu run sợ nó “Tiểu thư đã mất rồi ạ “
Câu nói đó của người hầu như tiếng sét ngang tai bà vậy.Quá sốc bà đã ngất khi nghe tin dữ đó.
Khi tỉnh dậy bà đã năm trong khuê phòng của mình.Bà chợt tỉnh dậy nắm tay người hầu bên cạnh “Con gái ta…nó không sao đúng không? Nó vẫn khỏe mạnh đúng không? ” Câu nói tỏ rõ vẻ bất lực nhưng cũng mang theo hy vọng rằng tin dữ đó chỉ là nhầm lẫn
Nhưng đáp lại tia hy vọng lẻ loi của bà là:” Phu nhân, đại tiểu thư thực sự đã mất rồi ạ “
➢Vĩ Kỳ_Phong Hoa Phụng Nguyệt Trần Triều ♡