Chương 19
Nàng vừa đến cửa phòng thì một mùi hương thoang thoảng đã phảng phất qua mũi nàng, khiến nàng phải khen ngợi:”Mùi hương này thơm quá!”
Ngọc Nhung Am nghe vậy thì cũng khẽ cười:” Mùi hương này là ta được Hoàng Thượng ban tặng, nếu muội thích ta sẽ cho muội một ít.”
Phụng Thanh Nguyệt nghe xong thì hiểu rõ nàng ta đang cố nhắc khéo nàng.Nhưng nàng cũng không nói gì. Ngọc Nhung Am cũng nói tiếp:
– Phụng Mỹ Nhân cứ tự nhiên dùng trà và điểm tâm ở đây.Trà này là trà oải hương.Hôm này nóng như vậy uống vào cũng đỡ vài phần cái nóng.
Thanh Nguyệt nghe điệu bộ nàng ta liền hỏi tiếp:” Ngọc Tần nương nương, hôm nay có nhã hứng mời ta đến đây là có việc gì không?”
Ngọc Nhung Am nghe vậy thì liền ngồi xuống ghế và mỉm cười:” Phụng Mỹ Nhân quả thực là thông minh.”
Nàng ta ưu nhã nhìn lên trời cao, rồi lại nhìn xuống chén trà…:” Chỉ còn khoảng ba ngày nữa là tổ chức lễ cầu an cho Hoàng Thái Hậu.Ta chỉ sợ Minh Khanh Thục Nhân không chép đủ sáu mươi ba bản kinh Lương Hoàng Sám lại đắc tội với Hiền Phi và Nguyên Quý Phi.”
Phụng Thanh Nguyệt bình tĩnh nghe cũng đoán ra vài phần ý nói của nàng ta, nàng cũng giả bộ thân mật để thăm dò nàng ta:” Nói như vậy, Nương nương có kế gì sao?”.
Ngọc Nhung Am liếc mắt nhìn sang Hàn Hương Mai rồi lộ rõ vẻ cười thâm sâu.Nàng ta ghé tai Phụng Thanh Nguyệt rồi nói nhỏ.
Vừa nói xong ánh mắt Phụng Thanh Nguyệt có vài phần trầm xuống.Nàng không ngờ Ngọc Nhung Am lại có thể thâm độc đến như vậy.
꧁___________________________꧂
Phụng Thanh Nguyệt rời khỏi Viện Sương Anh.Sương lạnh đã xuống từ rất lâu, cũng may Di Hương lúc đi có mang theo một chiếc áo khoác mỏng….Những chiếc đèn lồng được thắp sáng lấp lánh giữa không trung mờ ảo.Tất cả chìm trong một khoảng không tĩnh mịch.
Đến ngã ba đường Thanh Nguyệt nhìn hai con đường trải ra trước mặt.Lúc này Thanh Nguyệt đứng khựng lại một lúc rồi lại chọn đi lỗi ngược lại với đường về viện của nàng.
Di Hương đi theo thấy lạ bèn hỏi:” Nương nương, đường này có rất nhiều lối nhỏ,vả lại còn rất lâu mới có thể đến viện Thiên Nguyệt.”
Thiên Nguyệt bước chân lúc này lại càng nhanh hơn vừa đi vừa nói nhỏ:” Từ lúc ta rời khỏi viện Sương Anh, đã có người theo dõi chúng ta từ lâu rồi…”
Di Hương ngạc nhiên rồi cũng đáp:”Nếu như vậy Ngọc Tần rõ ràng vẫn không tin người.”
Phụng Thanh Nguyệt nhíu đôi lông mày lại:”Ta không lo bọn họ nghi ngờ ta chỉ là….nếu bọn họ cứ theo dõi nhất cử nhất động của ta thì sẽ khó gặp Khanh Ly Tỷ tỷ để nói chuyện.”
Di Hương thấy chủ tử như vậy cũng liền an ủi:” Nương nương, vẫn còn ba ngày nữa, chúng ta sẽ tìm ra cách thôi.Giờ đã muộn người nên về Viện để nghỉ ngơi.”
Phụng Thanh Nguyệt nhìn lướt qua những bông hoa Yên chi đang nhẹ đưa trong gió mà cũng cảm thấy nhẹ lòng
꧁____________________________꧂
Sáng hôm sau là ngày mà Phụng Thanh Nguyệt không phải thỉnh an Nguyên Quý Phi nên nàng dậy vào giờ Thìn.Nàng vừa mở mắt thì liền thấy Minh Lan đang chuẩn bị y trang sức và y phục cho nàng.
Nàng từ từ ngồi dậy rồi nhìn ra phía ngoài cửa rồi nói:” Trời hôm nay có vẻ sẽ không nắng lắm….”
Nghe tiếng của Thanh Nguyệt, Minh Lan quay người lại rồi nói:” Nương nương, có vẻ hôm qua người ngủ rất ngon.”
Phụng Thanh Nguyệt nhìn ánh mắt tươi rói của Minh Lan thì có chút bất giác…:” Giờ là giờ nào rồi?”. Vừa hỏi, nàng vừa bước ra khỏi giường đi đến bàn trang điểm
Minh Lan cũng lấy thau nước ấm đã chuẩn bị bê đến chỗ Thanh Nguyệt, vừa đi vừa trả lời:” Nương nương, giờ đã là giờ thìn rồi.”
Phụng Thanh Nguyệt nghe đến giờ thìn thì lại nói thêm:” Sao muội không gọi ta dậy.”
Minh Lan nghe thế thì cười:” Nô Tì thấy người ngủ ngon quá nên không nỡ gọi dậy ạ.”
Minh Lan bắt đầu chải tóc cho nàng…Nhìn mình trong gương bất chợt nàng nhớ đến chuyện gì đó:”Minh Lan, hương mà hôm qua Di Hương mang về
muội có đốt trong phòng ta không thế?”
♡Vĩ Kỳ _Phong Hoa Phụng Nguyệt Trần Triều ➢
♡Vĩ Kỳ _Phong Hoa Phụng Nguyệt Trần Triều ➢
♡Vĩ Kỳ _Phong Hoa Phụng Nguyệt Trần Triều ➢