Chương 18
**Giới thiệu qua về Hiền Phi: Hiền Phi – Thiên Dao Tinh ( Ban đầu nhập cung được phong làm Thiên Tần sao này sắc phong là Phi, được ban tặng danh hiệu Hiền Phi)
Ngọc Nhung Am thấy Hiền Phi ưu nhã như vậy thì cũng nói:” Lần này Nguyên Quý Phi lại tha tội cho Minh Khanh Thục Nhân kia quá dễ dàng.”
Hiền Phi thở ra một hơi mang đầy sự chán ghét:”Tính cách nàng ta là vậy, luôn tỏ ra hiền thục nhưng bản thân nàng ta lại rất nham hiểm.”
Ngọc Tần nghe như vậy thì có chút nịnh nọt:” Dù sao thì nàng ấy ngồi lên được vị trí đó cũng nhờ sinh được Đại Hoàng Tử.”
Ánh mắt Hiền Phi dần thấp xuống, ánh mắt tỏ rõ sự lạnh lùng:” Nhưng bây giờ lại có một đóa hoa trong chốn hậu cung này.Đóa hoa này nhìn rất xinh đẹp khiến bản cung thấy thật chướng mắt.Chỉ muốn nó biến mất thật nhanh.”
Ngọc Nhung Am như hiểu được ý của Hiền Phi liền nói:” Nương nương đang nói đến Phụng Mỹ Nhân. Nàng ta đâu xứng đề người thấy chướng mắt.”
Hiền Phi nghe vậy thì chỉ cười nhạt:” Ngươi không thấy sao? Nàng ta chỉ mới nhập cung lại có thể để Hoàng Thượng ban thưởng sau thị tẩm như vậy. Rõ là một ân sủng rồi. Từ trước đến giờ mấy ai trong hậu cung này có được điều đấy.”
Ngọc Tần nghe đến đấy thì tắt hẳn nụ cười…Bởi nàng ta luôn luôn cố gắng làm hài lòng Hoàng Thượng nhưng mỗi lần được lật bài thị tẩm thì cũng chỉ đến nhìn hắn xem tấu chương xong lại lui về:
– Nàng ta quả thực có chút nhan sắc nhưng nay thần thiếp có nói chuyện với nàng ta thì nhận ra Phụng Mỹ Nhân này vốn chỉ là một kẻ kiêu ngạo ngu xuẩn mà thôi.Tỷ Tỷ nàng ta nhập cung bị Hoàng Thượng ghét bỏ, Vương Phủ thì bị gán tội mưu phản.Vậy mà nàng ta còn trở mặt với Tỷ tỷ kết nghĩa.
Hiền Phi nghe vậy thì cũng mỉm cười mà nói thêm:” Lúc nàng ta nhập cung, bản cung cứ nghĩ nàng ta sẽ thân thiết với Minh Khanh Thục Nhân lắm…., xem ra cứ ngồi xem kịch hay là được.”
Ánh mặt Hiền Phi lúc này lộ rõ vẻ đắc ý.Khóe môi nàng ta đã nhếch cong lên.Như hiểu ý Ngọc Nhung Am nói:” Nương nương, người có ý gì rồi.” Hiền Phi nghe vậy thì ghé vào tai nàng ta rồi nói nhỏ.
Lúc sau ánh mắt Ngọc Nhung Am lộ rõ vẻ vui mừng:” Đây quả thực là một kế hay.”
꧁____________________________꧂
Một ngày trong cung trôi qua thật nhanh, có vài làn gió nhẹ lướt qua những cành liễu.Mặt trời dần dần xuống để lại một khoảng bầu trời là những tia nắng mờ nhạt.Những áng mây hồng trôi lơ lửng trên bầu trời.Bóng người chầm chập bước giữ hai bức tường gạch đỏ cao.Phụng Thanh Nguyệt vừa từ Hoa Thanh trở về, nàng chọn lối vắng vẻ mà trở Viện Thiên Nguyệt.
….
Nàng vừa mới bước chân vào Viện Thiên Nguyệt đã thấy Di Hương phía trong phòng đang đứng đợi chủ tử trở về. Vừa nhìn thấy bóng dáng Thanh Nguyệt, Di Hương vội đến hành lễ rồi nói:” Nương nương vừa này người của viện Sương Anh đến đây bảo Hương Tài Nhân có nhã hứng thưởng trà nên mời người đến thưởng trà cùng.”
Thanh Nguyệt nghe vậy có chút suy tư, rốt cuộc lại có chuyện gì đây…
Thanh Nguyệt đi cùng Di Hương đến viện Sương Anh, nàng chọn đi cùng Di Hương vì dù sao muội ấy cũng ở trong cung lâu cũng sẽ biết nhiều người.
Vừa đến nơi cái bóng dáng kiêu ngạo của Ngọc Nhung Am đang cầm chiếc quạt đang đứng trong sân. Ngọc Nhung Am thấy Phụng Thanh Nguyệt đến thì cũng đi ra chào hỏi. Cùng lúc đó con chó tuyết của Hàn Hương Mai cũng chạy ra.
Phụng Thanh Nguyệt vốn sợ chó nên khi nhìn thấy nó chạy ra có chút e dè.Ngọc Nhung Am thấy bộ dạng của Phụng Thanh Nguyệt thì liền mỉm cười:” Phụng Mỹ Nhân đến rồi sao, lại đây này đây là Cửu Tuyết mà Hương Tài Nhân nuôi dưỡng nó.