Chương 12
Các nô tì từ mang nước vào đổ đầy bồn cho Trần Từ Yến.Sau khi đã có nước hắn quay lại và đưa mắt nhìn về phía Phụng Thanh Nguyệt
– Ngươi hầu hạ trẫm tắm đi.
Phụng Thanh Nguyệt nhẹ nhàng dậy, cô đưa tay lấy chiếc áo choàng được treo phía dưới.Nàng quàng chiếc áo lên người rồi lại đi đến phía hoàng thượng. Phụng Thanh Nguyệt đứng phía sau, nàng đưa tay lên phần vai áo trắng của Trần Từ Yến.Rồi từ từ cởi áo ra làm lộ lưng trần cao to nhưng cũng nhiều vết sẹo. Khi nàng nhìn thấy những vết sẹo đó lại có chút nhớ đến cha nàng. Cha nàng bao năm chinh chiến xa trường tay cũng nhiều vết sẹo như vậy.
Trần Từ Yến đã vào ngâm mình một lúc, hắn thấy Phụng Thanh Nguyệt đang ngẩn người ra thì hắn liền đưa tay kéo nàng vào trong bồn nước.
Phụng Thanh Nguyệt bị kéo quá bất ngờ, bị ngụp trong bồn nước.Khi nàng đứng dậy thì y phục đã bị ướt hết làm lộ ra đường cong đầy đặn mà cũng có vài phần mảnh mai.
Trần Từ Yến nhìn nàng như vậy lại có chút thấy giống một tiểu hồ ly.Hắn mỉm cười rồi nói:” Hầu hạ trẫm mà lại dám nghĩ đến chuyện khác.Trẫm nên trừng phạt ngươi thế nào đây?.”
Cái dáng vẻ mang theo sự mê muội mà hắn bày ra cho nàng xem khiến Phụng Thanh Nguyệt phải đỏ mặt và cũng phải cảm thán về thân hình đó.
– Thần thiếp…thiếp….
Cái dáng vẻ có chút nhút nhát của nàng khiến hắn thấy có chút thú vị.
Hắn lại kéo tay nàng về phía người hắn:”Ngươi định ngắm trẫm tới khi nào?”
Cô ngại ngùng đáp:”A…thần thiếp…không dám.”
꧁_______________________꧂
Sau khi nàng phục vụ hắn tắm xong thì hắn đã truyện thiện.Hắn ngồi vào bàn ăn rồi bắt đầu ăn.Cô đứng cạnh nhìn có chút cảm thán:*Đúng là hoàng thượng có khác, một bữa ăn cũng phải gấp ba người khác!*.
Trần Từ Yến vô cùng kén ăn, mỗi món hắn chỉ gắp một miếng rồi lại bỏ.Cô nhìn bên cạnh cũng có vài phần….Nhìn Trần Từ Yến ăn cô cũng có chút đói bụng, dù sao thì cô cũng chỉ là một Mỹ Nhân bé nhỏ nên đồ ăn lấy từ Ngự Thiện Phòng vô cũng ít ỏi.Đang suy nghĩ thì bụng cô bỗng kêu lên:” ọc…ọc”
Cô ngại ngùng nói với Trần Từ Yến:”Hoàng thượng, thần thiếp cô không cố ý.”
Hắn quay lại nhìn cô rồi bảo:” Ngồi xuống.”
Bất ngờ trước cô trả lời của Hoàng Thượng,cô đáp:” Hả?”
Hắn vẫy tay vị Thái Giám đang đứng bên cạnh rồi bảo:” Lấy thêm chén đến đây.” Vị thái giám nghe vậy liền cúi đầu rồi đi ngay.Trần Từ Yến thấy cô vẫn đứng ở đấy liền bảo thêm:” Sao hả, không thích ngồi ăn cùng trẫm?”.
Cô nhẹ ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh.Lúc sau vị thái giám đó đã mang chén đũa đến cho nàng.Nàng cũng cầm chiếc đũa lên nhưng cũng chỉ gắp một miếng thịt gần bên nàng.
– Trần Từ Yến nhìn nàng rồi lại nói thêm:”Nếu thấy vẫn còn đói thì cứ ăn thêm.”
Phụng Thanh Nguyệt đáp lại hắn:” Đa tạ hoàng thượng quan tâm.”
Sau khi ăn xong, hán sai nô tì phục vụ bên cạnh mình đưa cô trở về, trên đường đi cô nghĩ: *Trần Từ Yến nhìn vậy cũng không sủng hạnh mình, cũng chỉ gọi đến hầu hạ hắn tắm với ăn.Chắc hắn cũng không muốn có tin đồn thất sủng về mình.Rồi lại ảnh hưởng nhiều đến Vương Phủ. Dù sao thì từ hôm nay cũng chính là mũi nhọn của hậu cung rồi!”
꧁________________________꧂
Sáng hôm sau, nàng được Minh Lan gọi dậy.Minh Lan mang đồ vào phục vụ nàng rửa mặt.Sau đó nàng đi đến phía bàn trang điểm rồi hỏi:”Di Hương, liệu hôm nay ta có phải đến thỉnh an Nguyên Quý Phi không?”
꧁Tác giả: Mọi người có gì thì cứ góp ý về truyện nhé! Mình sẽ cố gắng cải thiện truyện nha꧂