Chương 2
Ý thức dần dần trở nên mơ hồ, Đồng Phi chỉ cảm thấy cơ thể mình lạnh dần, linh hồn dường như sắp thoát ra khỏi thân thể, thế nhưng loại cảm giác ngạt nước kia vẫn còn giống như có thứ gì đấy kẹt tại trong cổ họng. Nàng nóng lòng muốn thoát khỏi loại cảm giác khó chịu kia, không biết khí lực từ nơi nào ùa đến, bỗng nhiên nàng bật ho, như được khai thông, liên tục ho vài cái, đẩy nước ra khỏi phế quản, hô hấp lại được trở về. Mình được sống rồi sao? Đồng Phi thử mở to mắt, tầm mắt vẫn rất là mơ hồ, đại khái là thiếu dưỡng khí quá lâu, thân thể tạm thời chưa thể hoàn toàn khôi phục, nàng lại nhắm mắt lần nữa, chỉ muốn tập trung há to miệng hít lấy những gì mình đã đánh mất.
Bên tai đột nhiên vang lên thanh âm một nữ nhân, “Phi nhi? Con đã tỉnh rồi đấy à?”
Phi nhi? Gọi mình sao? Đồng Phi rất nghi hoặc, dường như đã rất lâu chưa có người gọi mình như vậy. Nghe nhầm, nhất định là vậy rồi.
Một hồi lâu sau, người kia lại không biết đang nói với ai: ” Không phải chàng nói đẩy hết nước ra ngoài con nó sẽ tỉnh lại hay sao? Sao bây giờ con vẫn chưa có phản ứng gì thế này? Thiếp đã sớm nói, đừng cho con tập võ, đứa bé nếu không phải do chàng dạy dỗ đến không còn ra dáng nữ tử, thì sao bây giờ lại bị đuối nước đây?”
Ngay sau đó lại một giọng nam vang lên, “Để cho con mình tập võ cũng là vì tốt cho nó, hiện giờ thế đạo loạn lạc như vậy, nếu bên mình không có chút ít võ công, ngày sau phu thê chúng ta qua đời, thì con mình sẽ sống thế nào đây?”
Nữ nhân lại nói: “Không muốn nghe chàng lý luận nữa, ai mà chẳng biết chàng là muốn con bé kế thừa thương pháp của Đồng gia.
“Nàng…”
Hai người đang đôi co, Đồng Phi nằm vật vờ bên cạnh càng nghe tai càng như ù đi. Nếu như nói là mình được cứu, vậy bây giờ nên đang nằm trong bệnh viện đúng không? Sau khi nghe hai người bọn họ cãi nhau, nhìn y chang phim kiếm hiệp cổ trang trong TV vậy?. Mà may mắn thay hô hấp so với trước thông thuận hơn rất nhiều, nàng lại ho khan vài tiếng mới chậm rãi mở mắt ra.
Đầu tiên đập vào mi mắt, chính là một nữ nhân ăn mặc như phim cổ trang, Đồng Phi cố chớp mắt thêm mấy cái, lại liếc qua bên cạnh, lại nhìn thấy một nam tử tóc muối tiêu đứng tại cách đó không xa, hai người đều là một mặt lo lắng mà nhìn về mình. Đồng Phi nhắm mắt lại lần nữa, nghĩ thầm, nhất định là do mình tỉnh dậy sai cách rồi, nhất định là do mình mở mắt không đúng cách! Lại lần nữa!
Nàng bỗng nhiên mở mắt ra, trước mặt vẫn là gương mặt người phụ nữ kia, Đồng Phi lại nghĩ, cách mà mình mở mắt vẫn là không đúng, làm lại lần nữa đi! Chỉ là lần này nàng chưa kịp lại nhắm mắt, trước mặt người kia đã mở miệng nói chuyện.
“Phi, con đã tỉnh rồi đấy à, con nói chuyện lên đi, con đừng dọa nương mà.”
Cái gì vậy trời? Đồng Phi mở to hai mắt, nếu như không phải mở mắt sai cách, vậy ta nhất định là đang nằm mơ, hơn nữa còn là một giấc mơ rất kỳ quái, mặc dù nàng bình thường rất thích cổ trang, nhưng không phải nằm mộng thấy được thời cổ đại nha? Đem cho nàng một người mẹ thời cổ đại sao? Giấc mộng này quá giả, vẫn là tranh thủ thời gian tỉnh ngủ đi. Nàng nghĩ đi nghĩ lại quyết định nhắm mắt cố dậy khỏi giấc mơ này. Đối diện mỹ nữ cổ trang kia tại bên tai nàng không ngừng gọi “Phi “.
Đồng Phi bị làm ồn đến nội tâm cảm thấy rất phiền, đành phải hô to một tiếng “Được rồi, đừng nói nữa!” Thế nhưng là thanh âm vừa phát ra, nàng lại sững sờ, kia non nớt lại xen lẫn một chút thanh âm khàn khàn, là mình nói sao? Cái giấc mộng này thật là quá nhiệm màu đi! Đồng Phi bỗng nhiên ngồi dậy, muốn dùng tay để chống đỡ thân thể, mới đụng một cái hình như đã đụng tới vết thương bỗng thấy đau đớn vô cùng. Nàng “A” một tiếng rút tay về, ngước mắt lên xem xét, đôi tay nhỏ bé béo múp, chỉ là trên đó đầy rẫy chi chít những vết thương nhỏ. Đây là chuyện gì xảy ra vậy trời, mình là ai?
Đồng Phi còn đang ngẩn người, mỹ phụ nhân kia lại đứng ngồi không yên, tiến lên cầm bàn tay nhỏ của nàng, trên gương mặt nhỏ nhắn đã giàn giụa nước mắt, một lát sau, nam tử đứng nhìn đã lâu tiến lên một bước đưa cho nàng một bình thuốc, nàng đưa tay tiếp nhận, nàng cẩn thận bôi thuốc trên cánh tay Đồng Phi, sợ con mình đau nên lại càng nhẹ nhàng hơn.
Đồng Phi cũng lo không được nhiều như vậy, “Oa” một tiếng rồi khóc rấm rứt. Cũng mặc kệ lúc này mình phát ra thanh âm buồn cười bao nhiêu, thế nhưng con mẹ nó giấc mộng này sao lại chân thực đến vậy? Sao lại đau quá vậy trời?
Nữ tử thấy nàng khóc, luống cuống an ủi: “Phi nhi ngoan, đừng khóc nữa nha, mẫu thân bôi thuốc xong sẽ nhanh hết đau thôi.”
Đồng Phi được dịp dỗ dành khóc càng lớn, cái giấc mộng quái gở này lúc nào thì mới tỉnh lại được đây?!
Sau khi khóc đã rồi, Đồng Phi lại ngủ, lúc này dậy thì lần nữa ý thức được mình đã thanh tỉnh hơn, nàng không có lập tức mở to mắt. Bởi vì nhớ đến trước đó là bởi vì mình tỉnh dậy không đúng cách, mà gặp phải giấc mộng quái gở kia, lần này, mình phải đặc biệt cẩn thận.
Đầu tiên là lắng nghe chung quanh không có một thanh âm, lại ngửi một chút trong phòng không có mùi nước khử trùng trong bệnh viện, nàng phỏng đoán, có thể là đã về đến nhà. Bằng không vừa rồi làm sao ngủ được thư thái đến như vậy, bình thường khi nàng đổi gối đầu đều sẽ tỉnh giấc. Thế là nàng rốt cuộc yên lòng mở hai mắt ra.
Chỉ là cái này vừa mở mắt, nàng lại hối hận. Con mẹ nó chứ! Sao lại trở về thế giới trong mơ nữa, là mơ trong mơ hả trời, đây là tầng thứ mấy rồi? Làm sao còn ngủ ở trong lồng ngực người phụ nữ kia? Tay mình sao vẫn còn bé tí tẹo? Đồng Phi hơi vùng vẫy một hồi, vị cổ đại mỹ nữ kia đã tỉnh ngủ, thân mật vươn tay nhéo mũi Đồng Phi, lại dùng gương mặt dán lên trán nàng, miệng nói thầm: “May mắn là không có phát sốt…”
Đồng Phi lần này là triệt để chịu thua rồi. Rốt cuộc cũng chấp nhận nơi đây không phải là do mình nằm mơ… Trong mộng không có xúc cảm cùng nhiệt độ chân thật đến vậy. Vậy mình là ai… Nếu giống mấy kịch bản tiểu thuyết kia, là mình xuyên qua hả?! Thế nhưng là thân thể của mình sao lại nhỏ xíu, nàng cúi đầu trông thấy mình bây giờ cánh tay lẫn bắp chân đều bé tí, ngực lại phẳng lì…. lại bị nữ nhân kia ôm vào trong ngực, cho nên, nàng biết đại khái linh hồn của mình đã xuyên vào cơ thể của đứa nhỏ. Đúng vậy, y chang mấy thím nhân vật chính trong tiểu thuyết chẳng lệch đi đâu được, nàng đoán xác suất cao nhất chắc là do mình nhảy xuống nước cứu đứa bé kia thế nên xuyên tới. Ê nhưng mà, người khác xuyên thư thì là xuyên qua vô một đại mỹ nữ hay sao sao đó, rồi sẽ có cuộc gặp gỡ như tiếng sét ái tình với trai xinh gái đẹp, rồi sau đó cùng nhau chắp bút viết nên câu chuyện tình máu chó văng tung tóe nguyên cuốn tiểu thuyết hoặc là, dứt khoát xuyên qua xong đổi luôn con mẹ nó giới tính, hưởng hết hậu cung ba ngàn giai nhân như hoa như ngọc, nhân thế phồn hoa tất cả là của ta đồ đó, còn mình xui nhất, xuyên qua trên thân của đứa trẻ, sự nghiệp học hành lại một lần nữa được mình khai trương. Nhưng mà sao lại như vậy?
Người kia đương lúc ôm mình trong lòng lại ôn nhu nói: “Con cứ ngủ tiếp đi, một lát nấu cơm xong nương lại đến gọi con.”
Đồng Phi không nói chuyện, nhìn bóng lưng người kia đến ngây ngốc, nếu như nói nàng thật là xuyên thư rồi, vậy thì cái người ôm lấy nàng ngủ không biết bao lâu kia, bà cô kia ở đây chính là ma ma hả? Vậy còn nam nhân bữa hôm kia đâu? Cha nàng hay là ông nội nàng? Nếu như mình đây là trở lại cổ đại, dựa theo nhân vật gọi là “Nương” này lúc cùng người kia nói chuyện, nam nhân kia hẳn là “Cha” mình, thế nhưng mà, nhìn người kia… Có phải là hơi bị già không?
Đồng Phi vẫn có chút không quá tin tưởng mình là sự thật xuyên qua, nàng vẫn như cũ ôm lấy một tia hi vọng mình sẽ tỉnh ngủ lại thôi. Thế nhưng là trong bụng kia không khỏi cảm giác đói vậy thì còn hy vọng gì nữa? Nó đã chết từ lúc còn trong trứng rồi….
Tác giả có lời muốn nói:
Tác giả im ru thì Nhỏ ê đít tơ này có lời bon chen: Đây chắc hẳn là 1 chương có nhèo dấu chấm hỏi nhất bộ này =)). Yên tâm với bộ PHLV nhỏ ê đít tơ này ôm thì ta tâm huyết nên riêng bộ ni thì ta cực thích dong dài với các thí chủ lắm.