Chương 6: Hiểu lầm
Sau khi chuyển nhà xong Ngôn Bắc Hải cũng nghỉ việc bắt đầu cùng vợ đi theo cha vợ học kinh doanh. Một năm trôi qua Đào gia dốc hết tâm sức dạy dỗ đứa con rể kia.
Tiếc rằng bùn nhão không trát nổi tường, hắn với kinh doanh công ty không có tí năng khiếu nào.
Cũng may có cha vợ chỉ điểm làm ăn nếu không đối tác bỏ công ty mà đi hết. Đào lão gia vì chuyện này khổ tâm không nói được, mà lại chẳng dám trước mặt con gái trách móc đứa con rể vô dụng này, chỉ biết ở đằng sau lưng mà chửi bới.
“Cái đứa ngu ngốc đó quả thực không ra đâu với đâu hết, không hiểu con gái mình nhìn trúng hắn ta ở điểm gì. Bao nhiêu tài nguyên tốt đưa cho nó mà nó phá hết.”
Đào phu nhân bên cạnh vuốt lưng cho chồng bớt giận, còn sai cô giúp việc mang trà đến cho chồng mình uống hạ hỏa.
Giúp việc đi ra ngoài lại quên không đóng kỹ cửa, lúc này Ngôn Bắc Hải từ phòng mình đi ngang qua chợt nghe thấy cha vợ lớn tiếng.
“Cái thằng Ngô Bắc Hải kia chỉ ăn hại là giỏi, nó mà làm được lên cơm cháo gì thì tôi bắn pháo hoa ăn mừng.”
“Đầu tư cho nó thà đầu tư nuôi lợn còn có lãi hơn!! Tôi thà di chúc cho người ngoài còn hơn cho thằng ăn hại đó!!”
Ngôn Bắc Hải đứng sau cửa tay nắm chặt thành quyền, mu bàn tay nổi cả gân xanh, hắn bực tức khi bị cha vợ chửi ngu hơn cả lợn bèn hằm hằm đi ra khỏi nhà.
Giúp việc thấy hắn vẻ mặt thâm trầm đi qua mình bèn chào một tiếng mà hắn cũng chẳng thèm đáp lại. Nhìn hắn đi mất giúp việc nhún vai mặc kệ hắn quay người mang trà lên lầu.
Đào phu nhân thấy giúp việc mang trà vào liền nhận lấy sau đó đưa cho chồng uống còn khuyên nhủ.
“Thôi ông à đừng nóng quá khẻo bệnh tim lại tái phát bây giờ, ông xem không phải là còn con bé Thi Hàm hay sao.”
Đào lão gia đưa tay xoa xoa thái dương mình. Đào Thi Hàm đúng là giống ông ta, đối với chuyện công ty cũng có chút thiên phú. Nhưng cô lại không thích tham gia thương trường, chỉ muốn tập trung vào sự nghiệp vẽ minh họa của mình.
“Bà nói xem sau này cơ ngơi ai tiếp quản đây!”
Đào phu nhân không biết nói gì an ủi chồng, tương lai xem ra phải để công ty lại cho người ngoài rồi.
Ngôn Bắc Hải ra khỏi nhà đi xe vòng vòng một hồi rồi trở về nhà mình. Thấy con trai hai ông bà Ngôn vui mừng khôn tả.
“Con sao nay rảnh rỗi về thăm nhà vậy, công ty không có việc à?”
“Công ty cái con khỉ mốc ấy!”
Vừa nói hắn vừa ném áo khoác lên ghế bực bội ngồi phịch xuống ghế sô pha. Hai ông bà Đào liếc mắt nhìn nhau chạy đến ngồi xuống cạnh con trai.
“Làm sao, con lại gặp chuyện ở công ty à?”
“Không phải, là chuyện của cha vợ.”
“Ông ta thì sao?”
Ngôn Bắc Hải vuốt mặt bắt đầu kể ra những bất mãn một năm qua của hắn.
Rõ ràng hắn rất cố gắng để làm việc vậy mà hết lần này đến lần khác cha vợ lại xen vào chuyện của hắn, cuối cùng bị thua lỗ lại đổ do hắn làm. Còn khinh bỉ hắn ngu dốt, lúc nào cũng để gương mặt khinh khỉnh, mỉa mai nhìn hắn.
Ngôn Bắc Hải vốn là kẻ có tự trọng cao làm sao nhẫn nhịn được, nhẫn đến bây giờ cũng coi như là cực hạn rồi.
Vương Mỹ Lâm sợ hãi, mồi ngon đến miệng rồi lại sắp mất, bà ta thở dài hỏi.
“Con à hay con cố gắng nhịn thêm chút nữa đi con, sắp thành công rồi chẳng nhẽ lại bỏ dở giữa chừng sao?”
“Nhưng con chịu hết nổi cái nhà đó rồi, lúc nào cũng nói con vô dụng mà ông ta có bao giờ chịu nghe con nói đâu.”
Ngôn Tống Bình cũng khuyên ngăn con trai mình.
“Lúc này chịu khổ một tí thôi, mai sau làm tổng giám đốc rồi con muốn làm gì chẳng được.”
Bỗng điện thoại trong túi quần reo, Ngôn Bắc Hải mở ra xem là ai. Thì ra là Đào Thi Hàm gọi điện cho chồng, hắn ấn tắt máy, cô lại gọi lại. Ngôn Bắc Hải cuối cùng cũng chịu nghe máy.
Đào Thi Hàm bên kia lo lắng hỏi.
“Anh đi đâu mà giờ này chưa về vậy?”
“Cha mẹ em nói anh ngu ngốc vô dụng, anh còn về đấy làm gì!”
Ngôn Bắc Hải trong lúc nóng giận liền nói ra, mà Đào Thi Hàm bên kia không những không thông cảm cho hắn còn nói.
“Có chút chuyện đó thôi anh cũng để bụng sao, cha mẹ em tính hơi thẳng thắn có gì nói đó thôi mà.”
Ngôn Bắc Hải nghe vợ nói đen mặt hỏi lại.
“Ý em là mấy câu chửi anh ngu là đúng hả!”
Thấy mình lỡ lời Đào Thi Hàm che miệng lại, cô áy náy nói với chồng.
“Không ý em không phải thế!”
“Thôi anh tạm thời ở nhà mẹ qua đêm, em không phải chờ anh đâu.”
Nói xong Ngôn Bắc Hải tắt máy, Đào Thi Hàm lo lắng đứng ngồi không yên, lấy nhau hơn một năm bọn họ có khi nào cãi nhau to đến mức này đâu. Cô vội vàng cầm túi xách lên nói với cha mẹ mình.
“Cha mẹ ăn cơm trước đi con đi ra ngoài một lát.”
Đào phu nhân lo lắng nhìn theo con gái sau đó quay sang trách mắng Đào lão gia.
“Ông thấy chuyện tốt ông làm chưa!”
Đào lão gia giả bộ không biết gì ngồi im đọc báo làm Đào phu nhân chỉ biết thở dài.