Chương 29: Gặp lại
Lúc hắn đang định thay đồ đến bữa tiệc thì Vương Mỹ Lâm gõ cửa đi vào. Bà ta biết hôm nay Ngôn Bắc Hải sẽ đến dự tiệc ở nhà chủ tịch Hà nên đã chuẩn bị một bộ quần áo đắt tiền cho hắn.
“Nhìn xem đây là đồ được đặt may riêng đấy, hàng cao cấp không như mấy bộ quần áo bình thường của con đâu.”
Bà ta muốn con trai ăn mặc đẹp chút biết đâu sẽ lấy được cảm tình của Hà tiểu thư. Lần trước Vương Mỹ Lâm dùng cách nịnh nọt Hà phu nhân mãi mới được Hà phu nhân đồng ý xem mắt.
Thế mà đứa con trai này của bà ta lại không biết tốt xấu làm bà ta phải nói dối để hủy cuộc hẹn.
“Nhớ là lần này đừng để mẹ mất mặt đấy.”
“Con biết rồi.”
Ngôn Bắc Hải chỉ cảm thấy lời căn dặn của mẹ quá phiền hà, hắn thay đồ xong liền rời đi đến chào cũng không chào một tiếng.
Chủ tịch Hà có thể nói là một người giàu có nhất thành phố H, bao nhiêu người muốn được dự tiệc ở nhà ông ta mà không được.
Vốn dĩ Ngôn Bắc Hải không nằm trong danh sách mời nhưng nhờ Vương Mỹ Lâm dẻo miệng mới miễn cưỡng giúp hắn tham dự bữa tiệc.
Chỉ bước từ xe vào nhà Ngôn Bắc Hải đã thấy được vài người máu mặt ở thành phố này, quả nhiên Hà chủ tịch nhân khí lớn, quan hệ rộng rãi.
Biệt thự của Hà chủ tịch so với nhà hắn đúng là khác biệt một trời một vực. Đại sảnh rộng lớn, trần nhà cao vút mang lại cảm giác hoành tráng. Trên sân khấu một nữ ca sĩ hạng A đang hát bài hát trữ tình ngọt ngào.
Ngôn Bắc Hải đầu tiên là muốn đến bái phỏng Hà chủ tịch, hắn nhìn thấy ông đang ở gần trung tâm đại sảnh được vài người vây xung quanh. Hắn căng thẳng cầm một ly sâm panh lại gần nhóm người chào hỏi.
“Chào ngài chủ tịch Hà…”
Hắn còn chưa nói xong nhóm người liền quay ra nhìn hắn làm Ngôn Bắc Hải càng thêm căng thẳng. Ánh mắt những kẻ đó săm soi, đánh giá hắn làm hắn không biết nói gì. Chủ tịch Hà thì gương mặt hiền từ hỏi.
“Cậu là ai vậy?”
Nói chủ tịch Hà là đối tác làm ăn với hắn nhưng thực ra hắn rất ít khi gặp ông ta, chỉ gặp những cấp dưới của ông ta mà thôi. Dù sao những công ty nhỏ lẻ hợp tác với ông ta nhiều như sao trên trời, một kẻ như Ngôn Bắc Hải không đáng để ông ta quan tâm.
Hắn vào được bữa tiệc này cũng gọi là may mắn lắm rồi.
Ngôn Bắc Hải không thể để cơ hội vuột mất muốn nói thêm bỗng có tiếng xì xào vang lên. Hà chủ tịch vội vàng nói.
“Ồ đại nhân vật đã đến rồi.”
Nói xong liền bỏ qua Ngôn Bắc Hải mà đi mất, Ngôn Bắc Hải sững sờ nhìn mọi người rời đi chỉ cảm thấy bản thân bị mất mặt.
Đây chính là lý do hắn không muốn lấy những vị tiểu thư mà mẹ hắn mai mối, hắn không muốn phải trải qua cảm giác nhục nhã như khi ở rể tại Đào gia lần nào nữa.
Bỗng Ngôn Bắc Hải ngửi được mùi hương nước hoa mê hoặc, chính là mùi nước hoa của cô gái tại quán bar. Chưa kịp chờ hắn quay đầu thì một giọng nói ngọt ngào thanh nhã vang lên.
“Ồ chúng ta thật có duyên, xem ra lần này tôi phải cho anh biết thân phận của tôi rồi.”
“Là cô sao!”
Ngôn Bắc Hải thập phần kinh ngạc, cô gái lần trước ở quán bar đang đứng trước mặt hắn. Mái tóc đen dài búi gọn ra sau để lộ cần cổ thanh mảnh, cô mặc chiếc đầm đen cổ vuông tao nhã nhưng để lộ bờ lưng trần gợi cảm đằng sau.
Vẫn là cảm giác nửa ngây thơ nửa quyến rũ đó khiến tim Ngôn Bắc Hải đập thình thịch. Đã bao lâu hắn chưa trải qua cảm giác hưng phấn thích thú này rồi.
Nhưng cô gái này có thể vào được bữa tiệc xem ra thân phận không hề bình thường.
Dường như nhìn ra sự tò mò trong mắt hắn, cô gái nhoẻn miệng cười nói.
“Để tôi giới thiệu trước, tôi là Vũ Hân Nghiên.”
Ngôn Bắc Hải cũng nói qua về bản thân, sau đó hắn giả bộ thăm dò.
“Không biết cô là tiểu thư của gia tộc nào vậy?”
Vũ Hân Nghiên che miệng lắc đầu.
“Tôi nào phải tiểu thư đâu, chỉ là một diễn viên nhỏ hạng B thôi. Quản lý của tôi phải nhờ vả quan hệ mới giúp tôi tới được đây.”
“Thì ra là vậy.”
Hai người nói chuyện dăm ba câu, càng nói Ngôn Bắc Hải càng thấy người phụ nữ này thấu hiểu mình. Giống như sinh ra để dành cho hắn.
Thêm nữa cô không có bối cảnh lớn, là côi nhi nên càng hợp mắt hắn.
Vũ Hân Nghiên rất biết cách trò chuyện, như thể đề tài nào cô cũng có thể bàn luận được. Nhưng dù cô thông minh cũng sẽ không lấn át hắn, làm cho tâm hư vinh của Ngôn Bắc Hải được thỏa mãn.
Chỉ mới hai lần trò chuyện mà người phụ nữ này đã hớp hồn của Ngôn Bắc Hải, đến mức tiệc tàn rồi hắn vẫn lưu luyến không muốn để Vũ Hân Nghiên rời đi.
Nhìn bóng lưng tuyệt đẹp của cô đi ra xe, Ngôn Bắc Hải như bị xui khiến mà chạy theo nắm lấy tay Vũ Hân Nghiên.
“Chúng ta có thể tìm hiểu nhau không?”
Vũ Hân Nghiên mỉm cười một cách đầy ý vị nhét thứ gì đó vào tay hắn rồi bước vào xe. Ngôn Bắc Hải thấy xe đã đi khuất bèn nhìn xuống bàn tay mình, một tờ giấy ghi số điện thoại hiện ra. Xem ra cô đã đồng ý với lời tỏ tình của hắn.