Chương 22: Anh biết sai rồi
Ngôn Bắc Hải biết mình đã sai khi tát vợ nên cũng rất áy náy, hắn bèn chủ động ôm lấy cô xin lỗi.
“Ban nãy anh nóng quá nên lỡ tay, em đừng giận anh nữa được không.”
Đào Thi Hàm vẫn không nói gì làm Ngôn Bắc Hải nóng lòng, dù sao mọi lần hắn chỉ cần vài ba câu dỗ ngon ngọt là Đào Thi Hàm chắc chắn tha thứ cho hắn. Nhưng lần này lại khác, Ngôn Bắc Hải có nói ngọt cỡ nào Đào Thi Hàm cũng không thèm để ý đến hắn.
Tuy nhiên Ngôn Bắc Hải biết Đào Thi Hàm rất dễ mềm lòng, trước đây cũng là nhờ chuyện đó mà hắn mới yêu được cô. Ngôn Bắc Hải bắt đầu thở dài nói.
“Anh biết anh sai rồi mà vợ, hay là anh sẽ quỳ dưới đất đến khi nào em tha thứ cho anh thì thôi.”
Dứt lời hắn nhảy xuống giường quỳ gối xuống, Đào Thi Hàm nghe vậy định can ngăn sau đó kìm nén lại. Không được dễ dàng tha thứ cho anh ấy, đây là đồ mà mẹ cô thích nhất, lần này cô phải cứng rắn hơn mới được.
Đào Thi Hàm nghĩ chắc chồng mình nói miệng chứ không quỳ lâu, ai ngờ nửa tiếng vẫn không thấy động tĩnh gì. Cô cố tự nhủ mặc kệ hắn mà đi ngủ, nhưng không chợp nổi mắt.
Đã qua một tiếng, Ngôn Bắc Hải đưa tay đấm chân thầm nghĩ sao lần này cô quyết tâm vậy, báo hại hắn đau nhức khắp chân.
Mà Đào Thi Hàm cũng không giận nổi nữa, cô thở dài tự trách bản thân quá mềm lòng sau đó ngồi dậy nhìn chồng nói.
“Thôi được anh đứng lên đi.”
Ngôn Bắc Hải mở cờ trong bụng, nhưng diễn xuất thì đỉnh không kém gì mẹ hắn. Vợ đã tha thứ hắn vẫn tiếp tục quỳ, miệng còn cương quyết nói.
“Không được, anh phải quỳ ở đây hết tối nay. Em tha thứ cho anh nhưng anh không tha thứ được cho bản thân.”
Đào Thi Hàm lưỡng lự, sau đó đi tới kéo chồng đứng dậy.
“Được được, tha cho anh, lần này quỳ một tiếng lần sau quỳ cả đêm cho anh biết mặt.”
Thấy đã dỗ dành được cô Ngôn Bắc Hải cũng đứng lên, vừa bước một cái đã suýt ngã. Hắn giả vờ giả vịt để cô đỡ mình, sau đó nói.
“Chuyện chiếc váy kia mai anh sẽ đem đi giặt rồi cất giữ cẩn thận cho em. Xin lỗi vì mẹ anh đã tự tiện lấy đồ, có điều bà lớn tuổi rồi em cũng nên bỏ qua cho bà ấy, dù sao cũng là trưởng bối trong nhà.
“Anh mong em và mẹ hòa thuận với nhau như vậy anh mới yên tâm làm việc.”
Đào Thi Hàm biết mình không nên xích mích với mẹ chồng, cô nhẫn nhịn nói.
“Được rồi em sẽ cố gắng không giận dữ.”
Nếu mẹ chồng không quá đáng thì cô sẽ cố hòa thuận với bà. Thấy cô đã chịu làm hòa với mẹ mình Ngôn Bắc Hải thở phào một hơi nằm xuống giường.
Sáng hôm sau Đào Thi Hàm liền mang trà đến cho mẹ chồng, còn làm toàn những món bà ta thích ăn. Thấy Đào Thi Hàm xuống nước như thế Vương Mỹ Lâm hất mặt quay đầu làm như không có quan tâm.
Đào Thi Hàm đưa mắt nhìn chồng, Ngôn Bắc Hải liền quay sang khuyên nhủ mẹ.
“Mẹ à người cùng một nhà có chuyện gì thì từ từ giải quyết, Thi Hàm cũng muốn làm hòa với mẹ mẹ cũng nên bỏ qua cho cô ấy đi chứ.”
Vương Mỹ Lâm không nói không rằng đứng lên đi vào phòng ngủ, bầu không khí bỗng trở nên gượng gạo. Ngôn Tống Bình thấy vậy vội cười giải vây.
“Haha kệ mẹ con đi, bà ấy giận chán thì thôi. Nào chúng ta ăn sáng khẻo nguội hết bây giờ.”
Đào Thi Hàm chỉ đành ngồi xuống ăn cơm, nhìn bát cơm trước mặt lòng cô nặng nề suy nghĩ. Sau bữa cơm mọi người trong nhà cũng đi làm đi học, chỉ còn lại cô cùng mẹ chồng.
Nghĩ tới mẹ chồng sáng còn chưa ăn uống gì cô liền chuẩn bị đồ ăn tới cho bà ta. Khi Đào Thi Hàm gõ cửa Vương Mỹ Lâm chẳng thèm lên tiếng.
“Mẹ à mẹ ăn chút gì đi mẹ.”
“Con nấu nhiều món mẹ thích ăn, có canh sườn chua nữa…”
Cô còn chưa nói hết bà ta đã lạnh lùng nói vọng ra.
“Khỏi đi, tôi thích thì tôi tự đi ăn, cô không cần phải gọi!”
Đào Thi Hàm bất lực chỉ đành bỏ đồ ăn lên bàn quay ra làm việc nhà.
Mẹ chồng cô quả nhiên là một người thù dai, vài tuần sau đó bà ta đều không cho cô sắc mặt tốt, dù Đào Thi Hàm có hầu hạ bà ta như thế nào Vương Mỹ Lâm cũng không có thái độ tốt.
Có khi bà ta kêu cô pha trà quá nóng khiến Đào Thi Hàm phải pha lại chục lần bà ta mới hài lòng.
Đào Thi Hàm nghĩ đến việc bản thân chỉ còn chồng là gia đình duy nhất, mà Ngôn Bắc Hải lại rất tôn trọng yêu thương mẹ hắn nên cô cũng cố gắng làm cho mối quan hệ mẹ chồng nàng dâu được tốt lên.
Có điều cô càng cố gắng Vương Mỹ Lâm càng đẩy cô ra xa, nhiều khi đang ăn cơm bà ta nhìn thấy cô bê đồ ăn lên liền bỏ đũa xuống đi vào phòng.
Tình trạng này kéo dài không phải là cách hay, nhưng Đào Thi Hàm chẳng thể làm gì ngoài việc cố gắng lấy lòng bà ta.