Chương 20: Muốn đấu với mẹ sao, còn non lắm
Bà ta mời bạn bè đến nhà, Đào Thi Hàm đứng bên cạnh bưng trà rót nước. Bạn bè của Vương Mỹ Lâm suýt xoa.
“Con dâu bà ngoan ngoãn vậy, chả bù cho con dâu nhà tôi suốt ngày chỉ biết cãi lại tôi.”
“Phải đó, con dây nhà tôi cũng thế, ở đây bà Vương sướng nhất rồi nhé. Con trai thành đạt con dâu thì cung phụng, mấy ai được như bà.”
Vương Mỹ Lâm cười híp cả mắt vẫy vẫy Đào Thi Hàm lại nói.
“Con à mau đem cái trà gì mà Thiết Quan Âm ra đãi khách đi con.”
Người xung quanh nghe xong che miệng kinh ngạc.
“Trời ơi bà có trà Thiết Quan Âm sao, nghe nói đắt lắm đó.”
Bây giờ Vương Mỹ Lâm đâu còn như xưa, bà ta phấy tay ra vẻ hào phóng.
“Có là gì đâu, con trai tôi là Tổng gián đốc mua mấy cái này chỉ là chuyện nhỏ.”
Có điều Đào Thi Hàm lại không chịu đi pha, Vương Mỹ Lâm ban đầu còn cười tưởng cô lề mề sau đó dần khó chịu, bà ta giả vờ đi vệ sinh sau đó kéo con dâu vào phòng bếp hỏi.
“Con bị là sao vậy, me bảo mang trà ra đãi mọi người mà cứ đứng ì ra đấy thế hả! Mau mau pha trà đi.”
Khi không có ai Đào Thi Hàm mới bắt đầu nói.
“Mẹ à trà đấy đắt lắm, nhà chúng ta còn nơ nần như vậy sao mang ra pha lung tung được.”
Xem ra cô con dâu này vẫn tin lời nói dối của bà ta, Vương Mỹ Lâm đảo mắt đáp lại.
“Con à mấy nay công ty ổn định hết rồi, con không cần phải lo lắng mấy món này cứ pha ra đi.”
Mẹ chồng đã sai bảo thì Đào Thi Hàm không dám trái lệnh mà làm theo. Vương Mỹ Lâm lại được dịp lên mặt với các chị em, đến khi ăn uống no say mọi người đi về bà ta bèn ném đống đồ cho Đào Thi Hàm dọn dẹp.
Cô vừa rửa hết đống đồ xong thì Ngôn San San từ đâu chạy đến, cô ta nhìn thấy chị dâu bèn chạy qua bảo.
“Chị, lát chị đừng ném váy của em vào máy giặt nhé, em cần chị giặt tay cái váy đấy. Giờ em có công chuyện phải đi rồi.”
Không để Đào Thi Hàm nói gì Ngôn San San đã trực tiếp chạy mất. Đào Thi Hàm nhìn em chồng gấp gáp vậy cũng chỉ biết vào nhà tắm giặt đồ.
Mới giặt đươc phân nửa liền nghe tiếng mở cửa, Ngôn Tống Bình đi vào nhìn con dâu đang giặt đồ ông ta bèn tranh thủ nói.
“Con chờ tí, còn có quần áo ở đây này.”
Dứt lời ông ta bê thêm rổ quần áo vào trong phòng tắm, Đào Thi Hàm nhìn đống đồ rồi nhìn lại cha chồng.
“Mấy thứ này cứ nhét vào máy giặt là được mà cha.”
“Giặt máy mất nhiều nước lắm, con chịu khó giặt tay đi cho tiết kiệm nước.”
Xong chuyện cha chồng rời đi để lại Đào Thi Hàm với đống quần áo bẩn. Cô nhìn quần áo chất đống như núi chỉ biết thở dài.
Giặt xong đem phơi, cứ nghĩ bây giờ được nghỉ ngơi thì Vương Mỹ Lâm lại gọi cô xuống nhà. Lăn qua lộn lại cả buổi tối, cơ thể Đào Thi Hàm như muốn đình công.
Cô chờ Ngôn Bắc Hải về bèn nói khéo với hắn, nhiều công việc nhà không cần phải làm, như rửa bát có máy rửa mà mẹ chồng cứ đòi cô phải rửa bằng tay.
Ngôn Bắc Hải gật đầu nói.
“Được để anh bảo với mẹ chuyện này.”
Nhưng Đào Thi Hàm lo lắng mẹ chồng giận nhắc nhở Ngôn Bắc Hải. Ngôn Tình Trọng Sinh
“Anh nói khéo vào nhé đừng có nói thẳng ra không mẹ lại giận đấy.”
“Ừ ừ anh biết rồi.”
Ngoài miệng thì nói vậy nhưng Ngôn Bắc Hải nào có chú ý chuyện này, hắn chỉ biết đi làm mệt mỏi nên nói ba câu đã nhắm mắt ngủ. Đào Thi Hàm nghĩ chồng điều hành công ty vất vả cũng không muốn nói nhiều thêm.
Hôm sau Ngôn Bắc Hải cũng đem chuyện này nói với Vương Mỹ Lâm, bà ta quả nhiên tức giận với con dâu. Trong đầu bà ta nghĩ con dâu quá lười biếng, chút chuyện nhỏ nhặt này cũng không chịu làm.
Vương Mỹ Lâm đứng lên đi lên lầu, thấy mẹ chồng mở cửa đi vào Đào Thi Hàm mỉm cười hỏi.
“Mẹ có chuyện gì tìm con à?”
Gương mặt tươi cười của cô làm bà ta thấy ghét, bà ta giả bộ thở dài ngồi xuống giường nhìn cô nói.
“Con à mẹ đã nghe Bắc Hải nói hết rồi. Mấy hôm nay là phiền con quá nhưng mà mẹ cũng chỉ vì muốn tốt cho con thôi. Con xem đi mấy tuần nay làm việc con có phải uống thuốc nữa đâu, cũng không thấy con bị mất ngủ nữa.”
Đào Thi Hàm nghe vậy cũng ngẫm lại bản thân mấy hôm nay quả thực không còn phụ thuộc vào thuốc mới có thể ngủ. Chẳng nhẽ thật sự như lời mẹ chồng nói là đang giúp cô hay sao.
Nhìn gương mặt nghi hoặc của Đào Thi Hàm bà ta mỉm cười vỗ vỗ lên tay cô, bắt đầu chiêu trò thao túng của mình.
“Con à cái gì tốt mẹ mới bảo con làm thôi, mấy chuyện việc nhà đó rất có lợi, để con hoạt động thể chất quên đi chuyện buồn. Nhà ta có ơn với con còn không hết làm sao lại làm khó con được.”
Chỉ vài lời nói mà Vương Mỹ Lâm lại lừa được Đào Thi Hàm, cô nghĩ chắc mình đang làm quá lên rồi bèn xin lỗi mẹ chồng.
“Hóa ra là vậy, con hiểu rồi mẹ.”
“Ừ hiểu thì tốt.”
Nói rồi bà ta đứng lên đi ra ngoài, vừa đóng cửa lại Vương Mỹ Lâm chậc chậc vài tiếng.
“Muốn đấu với mẹ sao, con còn non lắm con à.”