Chương 49 - Đường về
Tề Vân Nhược đứng dậy mặc quần áo, lo lắng hỏi: “Có chuyện xảy ra ạ?”
“Đừng lo.” Hắn đáp, mặc giáp tướng quân vào, cầm binh khí của mình lên, che chắn y sau lưng rồi đi ra.
Phương Qua ở bên ngoài bẩm: “Vương gia, mấy trăm người Khương đột nhiên bao vây địa phận của Bá Cách.”
Khi này Bá Cách đã chạy tới với đầy vẻ hoảng sợ trên khuôn mặt, nói với Lý Sâm: “Vương gia, Tiểu vương cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra, Tiểu vương hợp tác với ngài đầy lòng thành… Nếu tại hạ đoán không lầm thì Bác Đột Khắc phái người tới đấy, nó luôn khó chịu với việc hòa đàm giữa ngài với Tiểu vương.”
Hắn gật đầu. Thấy Lý Dao đã ăn mặc chỉnh tề, từ tốn đi tới, theo sau là Vọng Nhi, Bá Cách chào một tiếng “Công chúa”, lại thở dài một tiếng.
Lý Dao nhìn Lý Sâm, dưới ánh lửa sáng bừng, sắc mặt nàng hờ hững vô cảm. Bên ngoài, tiếng gào thét của người Khương mỗi một lớn, nàng điềm tĩnh nói: “Bác Đột Khắc đã chó cùng rứt giậu rồi. Ngay cả A Cổ Nhân Mộc cũng không ngu như gã.” Ngu quá là ngu, thật sự. Bây giờ bên cạnh Lý Sâm chỉ có năm trăm người; dũng sĩ chỗ Bác Cách cũng chẳng nhiều. Thế nhưng mười vạn đại quân của hắn hãy còn trên lãnh thổ tộc họ. Nếu hắn mà gặp chuyện, quân cứ giết thẳng vào trong mà chẳng cần chờ nhận lệnh từ triều đình.
Bá Cách nghiến răng, nói: “Để tôi cho người ra ngoài can thiệp.”
Gã dẫn người đi. Lý Sâm nhíu mày, đột nhiên nghĩ tới: “Không biết lần này có ai đứng sau lưng Bác Đột Khắc không.”
Nói Bác Đột Khắc chó cùng rứt giậu chẳng ngoa tí nào. Tên này thấy Bá Cách với Thuần Vương sắp sửa xác lập xong điều khoản, sau đó chắc chắn người Hán sẽ nâng đỡ để Bá Cách lên ngôi, mà trước đó mình đã ngáng chân Bá Cách không ít lần, nếu như Bá Cách muốn trả thù mình… Nhưng nếu bây giờ mình bắt được Thuần Vương, ép đại quân rút lui, sau đó lại dẫn người giết ra, giết trở về Ngọc Thự Quan, như vậy công lao của mình vẫn lớn nhất! Phụ vương vẫn sẽ coi trọng mình nhất!
Hiện tại trong tay Bác Đột Khắc đã chẳng còn bao nhiêu người, thế nhưng gã dám liều tập hợp mọi người lại, gây náo động trước lều lớn của Bác Đột Khắc. Đương nhiên gã không báo cáo với A Cổ Nhân Mộc rồi, nhưng chỉ cần gã thành công thì phụ vương chắc chắn sẽ không trách tội gã — Nếu không nhờ Thành Quốc chủ nhắc nhở, e rằng gã đã bỏ lỡ cơ hội quy nhất này.
Bá Cách cắn răng ra ngoài, quả nhiên thấy Bác Đột Khắc, hắn mắng: “Mày điên hả? Ai cho mày tới?”
Trong mắt Bác Đột Khắc dày đặc sự kinh miệt: “Ai thèm kết thân vời Đại Khang? Trong tất cả người dân tộc Khương, chỉ có mày là ngoại tộc! Bá Cách, dũng sĩ tộc Khương ta từ trước đến nay bách chiến bách thắng, và chưa từng đầu hàng người ta!”
Hắn tức tới mức dường như muốn bật cười, nhìn Bác Đột Khác với biểu cảm lấy làm lạ: “Chẳng lẽ mày quên là mày đã về với mấy vạn quân Khương bại trận hả, khiến cho Đại Khang đánh tới đây này?”
Gã thẹn quá hóa giận, gào lên: “Mày im đi!”
Lý Dao nói: “Trước giờ Bác Đột Khắc luôn khinh thường Bá Cách, dù Bá Cách đích thân ra mặt cũng chưa chắc có thể khuyên tên đó trở về.”
Lý Sâm xoay người nhìn đằng sau, phóng tầm mắt ra xa, tức thì, các quân sĩ Đại Khang tuốt đao, giương thương. Hắn thản nhiên: “Nếu chờ chúng ta phá vòng vây, trở vào thì không chỉ có năm trăm như vậy.” Khi đó lãnh thổ tộc Khương sẽ thật sự thành bờ cõi Đại Khang.”
Lý Dao thôi nói, song hắn lại nắm tay nàng, bảo: “Trường tỷ, giờ đệ sẽ cử người đưa tỷ rời khỏi đây. Vũ khí không có mắt, đừng để đệ lo.”
Nàng cười không từ chối: “Bây giờ đệ đã có năng lực che chở tỷ tỷ rồi.”
Hắn lại nhìn sang Tề Vân Nhược. Tề Vân Nhược kiên định lắc đầu: “Ta không đi đâu Vương gia, vất vả lắm ta mới tìm được người, ta sẽ không đi đâu. Người muốn bảo vệ ta, ta cũng muốn bảo vệ người.”
Hắn đưa tay xoa đầu y, từ từ gật đầu. Y lập tức nở nụ cười, đôi mắt sáng ngời, mặt mày xán lạn. Lý Sâm mỉm cười với y, đảo mắt nhìn xung quanh, rồi nhìn vào Phương Qua, bảo: “Ngươi đích thân dẫn một đội đưa công chúa ra ngoài, tìm một chỗ an toàn.”
Phương Qua ôm quyền đáp: “Vâng!”
Phương Qua đưa Lý Dao với tỳ nữ Vọng Nhi đi rồi, Bá Cách chạy trở vào trong sự lo lắng, nói với lòng hổ thẹn: “Tiểu Vương bất lực, không ngăn nổi Bác Đột Khắc. Nhưng Tiểu vương đã phái người đưa thư mời phụ vương tự mình đến ngăn cản nó.”
Gương mặt Lý Sâm lạnh nhạt: “Giả sử Thiền vu A Cổ Nhân Mộc cũng cho rằng Bác Đột Khắc nghĩ đúng thì sao?”
Bá Cách sửng sốt.
Hắn nắm chặt đao, thản nhiên: “E rằng hôm nay bổn vương phải giúp Đại vương tử thanh lý môn hộ rồi.”
Lý Sâm chẳng hề muốn lâm vào nguy hiểm thêm lần nào nữa. Lúc đến vương đô tộc Khương, hắn đã chuẩn bị đầy đủ đâu vào đó — phân chia đại quân ra các hướng, luôn luôn có gần trăm lính liên lạc truyền tin liên tục, bên chỗ Lý Sâm bất thường một cái là đại quân sẽ lấy thế nghiền áp ập vào.
Thuộc hạ của Bá Cách chống đỡ được nửa canh giờ, Bá Đột Khắc vung đao chạy vào. Lý Sâm cười khinh, giơ đao đón đòn. Sức của gã ta thua xa cả Nỗ Bỉ Cáp, lúc hắn chém gã ngã ngựa, đại quân của hắn đã bao vây vương đô dân tộc Khương.
Bá Cách thở dài một cách đau khổ, hết thảy trù tính đều đã bị Bác Đột Khắc phá hủy chỉ trong tích tắt.
Hiện tại biên ải đã vào đông, ban đêm càng tối tăm lạnh lẽo, ngài mai dân chúng tộc Khương thức dậy thì họ đã là con dân Đại Khang rồi.
Sau khi quan viên tới từ kinh thành thế chỗ, Lý Sâm và Tề Vân Nhược rốt cuộc bước lên con đường về kinh.
Bây giờ Tây Bắc rét sớm, Tề Vân Nhược ngồi trên lưng ngựa thậm chí có cảm giác muốn lạnh cóng tới nơi. Vùng này nhiều da thuộc, họ làm gấp mấy cái áo khoác ở Ngọc Thự Quan, các binh sĩ cũng đã tròng áo bông vào. Mà ở trong quan, y gặp được Cù Kình và Tề Vân Anh.
Hai người này khi ấy đã giữ Lý Sâm lại, sau đó bị Lý Sâm phạt công huân, giáng xuống lính thường. Y gặp lại bọn họ, song phương đều xúc động.
Trong lòng y còn ngại với Cù Kình. Cù Kình chỉ thở dài: “Công tử trở về bình an vô sự là tốt rồi, nếu không thuộc hạ sẽ hổ thẹn bất an cả đời này.”
Tề Vân Anh thì thản nhiên bảo: “Ta cũng không để ý mấy cái đó, ngươi không sao là được.”
Tề Vân Nhược nghiêm túc: “Ta phải cảm ơn hai người. Nếu hôm đó không nhờ cả hai, Vương gia có thể sẽ gặp nguy hiểm thật sự. Chuyện ta làm được không nhiều, ta cũng không hối hận đã làm như vậy.”
Vào khoảnh khắc giữ chặt Vương gia lại, Cù Kình đã biết mình sẽ phải nhận lấy điều gì, thế nhưng dù sao đi nữa hắn không thể trơ mắt nhìn Vương gia mạo hiểm. Hắn lấy việc bảo vệ Vương gia làm nhiệm vụ của mình, thậm chí còn quan trọng hơn cả được quân công giết giặc Khương. Biết chức quan của Cù Kình tại phủ Thuần Vương sẽ không bị ảnh hưởng, Tề Vân Nhược mới an tâm.
Với Tề Vân Anh thì y luôn không biết phải nói gì cho phải. Tề Vân Anh là kiểu người trầm tĩnh, hai người đi song song, y hỏi: “Ngươi về kinh rồi có tính toán gì chưa?”
Tề Vân Anh bảo: “Dù sao ta cũng không tham gia khoa cử nữa. Có lẽ là tới phủ Thuần Vương làm thị vệ.”
Y cười. Y nhớ lại dáng vẻ khi người này tới, không nhịn được hỏi: “Ngươi càng thích ở biên cương hơn nhỉ?”
Vẻ mặt hắn cam chịu: “Phụ thân sẽ không đồng ý, lần này chính ta lén đi mà.”
Nhắc tới Tử Dương Bá, sắc mặt y tối sầm. Tề Vân Anh cũng để ý thấy, mặt mày hắn sượng ra.
Qua lúc lâu sau y mới nói: “Ngươi biết lý do không?”
Hắn lắc đầu: “Phụ thân chưa bao giờ đề cập. Chỉ dặn người Tề gia chúng ta cả đời đừng bao giờ dính dáng tới quân quyền.”
Trong lòng Tề Vân Nhược nghi ngờ đôi ba phần. Lúc quay về bên cạnh Vương gia, không nhịn được muốn xin cho Cù Kình với Tề Vân Anh.
“Không thể.” Lý Sâm lật trang sách.
Y hơi hơi mất hứng, bảo: “Chẳng lẽ người thật sự cho rằng Trưởng thị vệ Cù Kình để mặc cho người bị bại lộ mới là đúng ư? Anh ta là thị vệ của người, trách nhiệm trước nhất chính là bảo đảm sự an toàn của người. Tề Vân Anh cũng thế, bọn họ biết rõ người sẽ xử phạt họ, vẫn làm, có thể thấy được lòng trung thành với người.”
Lý Sâm dửng dưng: “Lúc ấy họ cũng biết, em bị bắt, khả năng lớn nhất chính là chết.”
“Ta chết chung quy vẫn tốt hơn để người gặp nguy…”
Hắn cắt lời ngay, sắc mặt lạnh lẽo: “Cấm em nói vậy!”
Y bị dọa giật thót, cúi đầu, hết nói.
Hắn than khẽ một tiếng, kéo người vào trong lòng, ôm chặt: “Tiều Tề à. Em đừng nói những lời khiến ta tổn thương. Em có biết khoảng thời gian không tìm thấy em, ta lo lắng biết bao nhiêu không?”
Y mềm lòng: “Xin lỗi Vương gia, ta không nên nói như vậy.”
Hắn lại bảo: “Chờ về tới kinh thành, ta sẽ viết công tích của Cù Kình với Tề Vân Anh lên sổ con. Còn bây giờ chỉ khiển trách sơ thôi.”
Tề Vân Nhược cười cười, ngước mặt lên: “Ta biết Vương gia là người công tư phân minh mà.”
Lý Sâm cũng cười với y, trong mắt đầy ắp sự cưng chiều.
Y đưa tay chống cằm, nhớ lại lời Thượng Quan Nghiêu nói, lòng nảy sinh tò mò: “Vương gia, người từng gặp tướng quân Tề Nhiễm chưa?”
“Từng gặp rồi.” Tề Nhiễm mất đương tráng niên, chưa tới năm mươi. Ai ai cũng nói tướng quân Tề Nhiễm là người quyết đoán, cương nghị nhất lớp người họ Tề. Ông chiến công hiển hách, tại biên ải chưa từng để người Khương tiến vào một bước — Nhắc tới người họ Tề, từ trước đến nay nhân khẩu suy tàn, chỉ có Tử Dương Bá thế hệ này không giống các bậc cha chú đã phải lập thân ở tây bắc từ thiếu thời, là sinh được ba người con trai.
“Thượng Quan Nghiêu bảo ta với ông ấy giống nhau lắm.” Tề Vân Nhược cũng sùng bái anh hùng, thậm chí sinh ra cảm giác được thơm lây nữa, vừa khéo là y sinh ra sau khi tướng quân Tề Nhiễm qua đời hai năm, khi ấy Tề Túc Tiêu còn đang giữ hiếu đạo.
Lý Sâm nhớ lại: “Thật ra ta cũng không nhớ rõ. Nhưng tổ mẫu từng kể với ta là bởi vì gương mặt tướng quân Tề Nhiễm đẹp, sợ không khiến địch hãi hùng, cho nên trước giờ luôn bày ra vẻ hung dữ, biểu cảm khiếp lắm. Năm ông vào cung tham gia tiệc tết, bồng ta, còn dọa cho ta khóc nữa là.”
Tề Vân Nhược không kiềm nổi mà bật cười, mắt môi cong cong. Y tưởng tượng cảnh Vương gia hai ba tuổi bị dọa cho khóc chắc chắn vui lắm.
“Về sau tướng quân Tề Nhiễm mắc bệnh cấp tính qua đời, là do hồi trước bị thương lại còn tiêu tốn tâm lực chinh chiến nhiều năm liền, cuối cùng không gượng nỗi nữa, từ trần…”
“Vì thế Tử Dương Bá ở kinh thành giữ hiếu đạo ba năm.” Y tiếp lời.
Hắn xoa đầu y. Y thuận thế tựa vào người hắn, giọng trầm thấp: “Vương gia, ta nghe nói Tử Dương Bá vì chuyện mẫu thân ta mà bị công kích, nhưng chỉ phạm mỗi tội chịu tang… đủ để tước đi quân quyền truyền thừa mấy đời của nhà Tử Dương Bá sao?”
Lý Sâm nhíu mày, không trả lời.
Tề Vân Nhược chậm rãi nói: “Vương gia, không biết tại sao gần đây ta cứ luôn nghĩ về những chuyện này… Người chưa từng gặp mẹ ta nhỉ. Bà là người thông minh, cầm nghệ thi họa đều tinh. Ta được sáu tuổi bà đã dạy cho đánh cờ lật, giờ nhớ lại ta còn có thể chơi cờ với Thành Tư Cật. Bà dạy ta đánh đàn, nắm tay ta mà còn gảy ra được âm thanh trầm bổng như tiếng ngọc va khay ngọc. Bà phải hiểu ra từ lâu rồi, phải hiểu từ lâu rồi mới đúng, nhưng lại cam chịu phí hoài sinh mệnh trong một tấc vuông ấy.”
Trong đôi mắt y, hoảng sợ và nghi ngờ lẫn lộn cùng nhau. Y nói: “Ta rất muốn biết, biết vì sao bà chết, Vương gia à.”
Tư Đức bị bắt song từ đầu đến cuối chẳng hề khai ra chủ tử của mình là ai. Gã hoạt động trong quan nhiều năm, gia sản trãi rộng, thế nhưng dù ở chỗ nào, chẳng ai tìm được bóng dáng của người đứng sau gã, hoặc là bất cứ thư từ hay tín vật nào. Đổng Thành với tư cách là cấp dưới gã, bị áp giải về kinh thành cùng với vợ con.
Khi Lý Sâm đi ngang qua huyện Hà La, huyện lệnh Hà đã bị cách chức đưa về kinh. Tề Vân Nhược còn nhớ rõ huyện lệnh này từng cáo trạng bẩn về Vương gia, muốn bêu xấu ngài ấy. Lúc đó trong kinh, trong quan đầy rẫy tin đồn về ngài. Tên đó tính thừa dịp ngài gặp bất lợi đặng đục nước béo cò. Bây giờ thì Vương gia đã lập được công trạng như này, vị huyện lệnh ấy thì vẫn bị vấn tội trong kinh.
Huyện lệnh Hà đã lên đường về kinh, triều đình vẫn chưa ủy nhiệm quan mới đến nhậm chức, hiện tại huyện Hà La được huyện thừa và huyện úy đồng quản lý. Tề Vân Nhược lại được ăn dê Hà La ngon lành, không chỉ mỗi ở Hà La, quan viên hai vùng Thanh La và Di La đều đưa quân lương, quần áo, và kha khá quà bánh đặc sản tới. Ai tới Lý Sâm cũng không từ chối, nhận hết cả.
Buổi tối, bọn họ ngủ lại căn phòng từng ở trước đó. Tề Vân Nhược còn nhớ huyện Lệnh Hà đã đưa một thiếu niên xinh đẹp tới, không khỏi cười trộm — y chưa từng cảm nhận được sự tự tại như này, trời cao bao la mây, nơi nơi thái bình, y với Vương gia có thể thong dong về kinh, có thể đi đi dừng dừng, gặp địa phương có đồ ăn ngon thì nghỉ chân một chút, về tới kinh thành có lẽ đã vào xuân rồi. Xuân về hoa nở, cỏ mọc oanh bay, gió dịu thoang thoảng, khiến con người ta nghĩ tới thôi đã thấy thanh thản thư thái.
– — có lẽ ở kinh thành còn có vô số hoạn nạn khốn khó đang chờ bọn họ, ví như người sau lưng Tư Đức và huyện lệnh Hà, phản nghịch tiền triều trốn trong kinh, thái độ chẳng mấy rõ ràng của hoàng thượng. Y nằm bên cạnh Lý Sâm, tối hắn uống chút rượu, đã say giấc rồi. Y nhận ra, dường như bản thân mình đã không bận tâm tới những trai gái bên cạnh Vương gia nữa. Hắn đã lập nên chiến công vĩ đại, có lẽ tương lai vẫn sẽ có vô số người vì điều này hoặc vì điều gì khác mà tới. Thế nhưng sẽ không ai hiểu hắn như y, sẽ không ai có được cơ hội nào khác lên chiến trường cùng tiến cùng lùi với hắn như y, và trong tiếng sáo văn triền miên nhận lại được yêu thương từ hắn.
Tề Vân Nhược giơ tay mình lên, đôi tay trắng nõn nhỏ gầy không được bao nhiêu sức, thế nhưng mình cũng muốn bảo vệ Vương gia, dùng đôi tay này tạo dựng một nơi an yên cho người ấy — mình sẽ trở nên mạnh mẽ.
Y nép mình vào lòng Lý Sâm, rồi ngủ thiếp đi.