Chương 41: Lam Thái hậu
✾▬▬▬▬▬๑۩♡۩๑▬▬▬▬▬✾
Tra Hà cười khẩy một tiếng, lướt mắt qua Thượng Quan Nghiêu rồi một mình ra ngoài.
Tề Vân Nhược bước sang ngồi cạnh ông ta, y nhìn ông ta mà không dằn nổi nghi ngờ phải chăng người này đã phản bội Thành Tư Cật. Có điều thái độ ngày hôm qua của ông với Đàm Kiều đâu tốt, cũng không giống vẻ sợ sệt gì gã.
Thượng Quan Nghiêu chú ý đến ánh mắt y, thong dong nói: “Từ khi nào đến phiên người Đại Khang nhà họ Tề lo lắng cho Quốc chủ Tân Nguyên Quốc ta vậy?”
Tề Vân Nhược giật thót. Ông ta bảo: “Trước đây ta từng gặp ông nội cậu tại Ngọc Thự Quan, trông các người rất giống nhau.”
Y sững sờ: “Tôi với tướng quân Tề Nhiễm rất giống nhau ư?”
Ông nhìn kỹ y, gật đầu: “Mới gặp thì không, nhưng càng nhìn nhiều ta càng thấy cậu có nét tương đồng ông ấy.”
Y cúi mặt không biết đang suy nghĩ gì, lát sau lại nói: “Nếu ông biết thân phận của tôi thì nên hiểu rằng tôi không phải thám tử Tân Nguyên Quốc các ông.”
Thượng Quan Nghiêu nghe thấy có tiếng kêu la chém giết bên ngoài, đáp: “Không phải thì không phải thôi.”
Lại qua lúc lâu nữa, Tề Vân Nhược bị tiếng gào hét của Tra Hà làm giật mình: “Ông không lo lắng cho Thành Quốc chủ thật sao?”
Ông ta bật cười: “Quốc chủ ở trong cung thì lão có gì phải lo… ” Ầm – cửa chính bị bửa banh, Sách Thứ lạnh lùng nhìn cả hai.
Trong lòng Tề Vân Nhược căng thẳng, còn Thượng Quan Nghiêu chỉ than ôi một tiếng. Sách Thứ ngoắc tay ra sau, ra lệnh: “Bắt lại.”
Ông dửng dưng uống trà, y bị trói gô đẩy ra ngoài cửa. Sách Thứ nói với ông: “Thượng Quan đại nhân chứa chấp gian tế, ý đồ mưu phản, ngài cũng theo chúng tôi một chuyến đi.”
Ông buông chén trà, nét mặt điềm tĩnh: “Nếu Đàm Kiều chắc chắn thì đích thân đến đây trói ta! Nếu không… Đám chúng bây cút hết đi!”
Gã không nhịn nổi, đá đổ bàn trà của ông, xoay người bỏ đi.
Tề Vân Nhược bị trói đưa ra mới biết Tra Hà đã thoát được, chưa bị tóm lại. Y được đưa vào lại trong cung, gặp lại thừa tướng Đàm Kiều một lần nữa.
Đàm Kiều nói với giọng lạnh lẽo: “Thường trực tộc Khương à?”
Y lặng thinh. Hắn cười khẩy: “Đã thế thì hãy đưa vị này đến chỗ Quốc chủ bên đó đi, để chủ tớ ôn chuyện cho đã.”
Sau đấy người ta tới bắt y. Y thấy sau điện thấp thoáng một bóng người màu đỏ, là một người con gái mang dáng hình diễm lệ, nàng ta nằm nghiêng, tay đặt ở bụng dưới.
Thành Tư Cật không ngờ rằng vị khách đầu tiên của mình chính là Tề Vân Nhược. Hai người nhìn nhau, một thị vệ dòng Thích dùng sức đẩy y, y lảo đảo khụyu xuống. Thành Tư Cật tới dìu theo bản năng nhưng y lại gạt tay hắn ra, bỏ sang bên kia ngồi.
Thị vệ ra ngoài đóng chặt cửa lại. Thành Tư Cật phe phẩy quạt xếp, ngồi dạng chân, tò mò hỏi: “Sao cậu tới đây?”
Y thản nhiên trả lời: “Không phải do ngài ban tặng à?”
Hắn cười: “Mấy ngày nay ta đều ở chỗ này sao có thể đưa cậu tới đây được? Ta nghĩ cậu đi chung với Tra Hà. Tra Hà bị tóm hả?”
Y cả giận: “Chưa! Gã trốn, chỉ mỗi ta bị bắt!”
“Là thế nào?”
Tề Vân Nhược tóm lược lại chuyện đã xảy ra trong mấy ngày nay xong rồi không nói gì nữa.
Hắn gập quạt lại, khẽ nhẹ vào lòng bàn tay, biểu cảm như đang suy tư. Rất lâu sau hắn cười đùa: “Ôi chà, coi như chúng ta chung hoạn nạn rồi ha? Chờ chúng ta ra ngoài cậu đừng về Đại Khang nữa, theo ta đi!”
Y nói: “Thôi, Quốc chủ vẫn đừng nói mấy chuyện này thì hơn. Ngươi là tù nhân, bị phi tử với thần tử khiến ra nông nỗi này, trước hết hãy nghĩ cách thoát thân đã.”
“Vậy thoát rồi cậu theo ta ha?” Thành Tư sáp lại.
Tề Vân Nhược hết nhịn nổi, vung tát.
“Thật ra ta thích nữ tử. Ban nãy chỉ đùa chút thôi. Có mình ta ở đây chẳng ai nói chuyện cùng, ta cô đơn thật đấy.” Hắn nghiêm túc, trên mặt đầy vẻ hối lỗi.
Y chẳng muốn nói chuyện với Thành Tư Cật. Màn đêm buông xuống, nữ tì dòng Thích đến đưa cơm. Thành Tư Cật ôn hoà nói cảm ơn rồi cùng dùng cơm với Tề Vân Nhược.
Tề Vân Nhược không nhịn được, hỏi: “Ngươi không lo lắng sao? Có khi Đàm Kiều sẽ giết ngươi đấy.”
Hắn nói: “Tạm thời họ sẽ không.”
“Tại sao?”
“Họ còn phải chờ đứa con trong bụng Phượng Tường ra đời. Tốt nhất là con trai mới có thể yên tâm tiễn ta lên đường.” Nói đến chuyện sống chết của bản thân, mặt mày hắn dửng dưng chẳng mảy may sợ sệt.
Tề Vân Nhược nhớ lại cái lúc mình thấy, nhíu mày bảo: “Thai trong bụng vị Đại phu nhân ấy ít nhất đã ba bốn tháng.”
“Cậu nhìn ra được?”
Khi Tề Nghê Quần mang thai, Tề Vân Nhược thường xuyên gặp nên biết, có điều y không định kể với Thành Tư Cật. Dù rằng hiện tại họ bị nhốt chung, thế nhưng trong lòng y, hắn vẫn là kẻ địch.
Đêm xuống, giờ Tề Vân Nhược mới hiểu lời Thượng Quan Nghiêu nói, ông ta bảo Quốc chủ ở trong cung thì ổng chẳng cần lo gì — Thành Tư Cật đóng kín cửa xong gõ gõ xuống nền đất, chẳng mất bao lâu đã mở ra một lối vào mật thất — Y nhìn hắn với vẻ khiếp sợ. Hắn thản nhiên nói: “Tổ phụ ta tốn mấy mươi năm thi công hoàng cung, mỗi một khu vực trong cung điện đều có đường hầm. Nhưng ngoài ta với cụ Thượng Quan ra thì chẳng ai biết. Phượng Tường bị giam trong này vài năm vẫn chỉ ngoan ngoãn ở thôi.”
Hắn xuống mật đạo, Tề Vân Nhược chỉ đành đuổi theo, trên đường đi y hỏi: “Ngươi muốn rời hoàng cung hả?”
Thành Tư Cật đi phía trước nói: “Muốn đi ta đã đi lâu rồi.”
Con đường lòng vòng ngoằn ngoèo, chẳng biết đi được bao lâu, hắn dừng ở một chỗ, bước lên mấy bậc cầu thang, đẩy cánh cửa trên đầu ra một khe hở, nghe rõ được tiếng nói chuyện ở bên trên.
…
Đàm Kiều nói: “Bây giờ chúng ta chẳng còn nỗi lo nào, quan trọng nhất là nàng sinh đứa bé ra để nó đăng cơ, hai chúng ta phụ tá nó.”
“Vậy thì sao…”
Thành Tư Cật thì thầm với Tề Vân Nhược: “Thậm chí ta còn không hàng được cô ả Phượng Tường nói chi là Đàm Kiều.”
Y gật đầu. Tiếng tranh cãi bên trên vẫn đang tiếp diễn, nói tóm lại chính là Phượng Tường muốn đề bạt tất cả người trong dòng Thích, cả tốt lẫn xấu, nhưng Đàm Kiều không cho phép.
Cuối cùng gã lạnh giọng: “E rằng mai sau Tân Nguyên Quốc sẽ mang họ Phượng.”
Cả Đàm Kiều cũng không hiểu được dã tâm của Phượng Tường. Nàng biết nếu trong triều chỉ mỗi mình mình là người dòng Thích, những thần tử người Hán đó sẽ không chịu nghe nàng. Bọn người Hán đấy hô hào hậu cung không được phép tham dự chính sự, cực kỳ kiêng dè nàng. Chỉ khi tất cả người trong triều đều thuộc dòng Thích thì lời nói của nàng mới có trọng lượng! Nàng không muốn làm một Vương thái hậu* an nhàn sung sướng, nàng muốn phải có quyền lực tuyệt đối! [*王太后: Vương thái hậu là một tước vị dành cho Vương hậu của các Quốc vương đã qua đời, hoặc mẹ đẻ của Tân Quốc vương, hoặc là mẹ của Hoàng tử mang tước Vương trong thế giới Hán quyển Đông Á.]
Ngày thứ mười khi Lý Sâm dần dần thu nhỏ vòng vây bao vây lãnh thổ tộc Khương, hắn nhận được ý chỉ khẩn cấp từ tám trăm dặm trong kinh. Tiếp nhận rồi xé mở giấy dán màu vàng sáng, khi nhìn thấy con chữ màu đen quen thuộc kia, đôi mắt hắn trừng lên trong vô thức.
Đây đâu phải ý chỉ của phụ hoàng… đây là thư của hoàng tổ mẫu.
Hoàng tổ mẫu… rời cung Từ An rồi!
Hắn mở thư ra, đọc từng chữ một. Có điều tổ mẫu không nói nhiều lắm, bà hay tin Lý Sâm xuất quan đánh giặc bảo hắn chớ liều lĩnh tham công, tự chú ý giữ gìn sức khỏe, đừng bận tâm những tin đồn trong kinh, bà sẽ xử lí cho. Bà trông mong cháu sẽ bình an về kinh.
Lòng Lý Sâm đau xót, nhìn cờ Khương dựng thẳng xa xa trên lãnh thổ tộc Khương, mặc niệm: bà nội à, con sẽ bình an trở về, còn có thể đưa chị về cùng.
Tám bộ lạc của Tộc Khương vốn là mạnh ai nấy làm, chỉ khi cùng chung kẻ thù — họ Lý, Đại Khang — mới có thể tề tựu dưới trướng A Cổ Nhân Mộc. Trong tộc Khương cũng có kha khá bộ lạc lấy Bá Cách làm đầu, là lấy trung dung*; mà Bác Đột Khắc với tộc Tây Kiêu thuộc phái chủ chiến không dừng không nán, lần này tộc Tây Kiêu thiệt hại mất mười hai quỷ dạ xoa với một dũng tướng Nỗ Bỉ Cáp, sau đấy bị binh sĩ Đại Khang ép sát từng bước. A Cổ Nhân Mộc yêu cầu các bộ lạc còn lại tới viện trợ, song gặp phải đủ kiểu thoái thác đùn đẩy. Lão không thể không bắt đầu dựa vào Bá Cách, bất luận Bá Cách dùng cách gì cũng phải khiến Thuần Vương lui binh.(*trung hòa theo nhân nghĩa lễ trí tín)
Lý Sâm thì từ đầu đến cuối lại không có được bất cứ tin tức gì về Tề Vân Nhược. Người Khương bị bắt cũng không ai nói đã từng nhìn thấy y.
Hắn phái không ít người đi tìm dọc theo sông Vân vẫn không phát hiện tung tích Tề Vân Nhược. Mỗi lần nhớ lại cảnh y cưỡi Hồng Tầm rời đi, hắn đều có cảm giác chỉ hít thở cũng kéo theo đau đớn nặng nề. Tiểu Tề thông minh, hiểu chuyện như vậy. Y chưa từng tìm được người yêu thương mình, y sống dưới ánh mắt miệt thị của người ta mãi đến năm mười lăm tuổi… Đôi khi Lý Sâm thậm chí nghĩ rằng y chưa từng đến phủ Thuần Vương thì tốt biết bao, như vậy y sẽ không theo mình tới Ngọc Thự Quan, đương nhiên sẽ không gặp nguy hiểm.
– — Thế nhưng, Tiểu Tề lại cứu hắn.
Đầu tiên là một thân một mình phóng ngựa xuất quan, trong cảnh mênh mông bao la dù ai đơn độc cũng có thể sẽ không định được phương hướng. Ấy mà y tới được, chặn mình trước sông Vân; sau đó truy binh tộc Khương tới, Tiểu Tề dứt khoát dẫn dụ chúng đi. Không có Tiểu Tề có lẽ mình sẽ chết.
Tiểu Tề… chỉ cần em bình an vô sự, em trở về bên cạnh ta, ta sẽ hết lòng yêu em, không để em chịu bất cứ đau buồn nào.
Kinh thành.
Cửa cung Từ An mở rộng, mệnh phụ trong kinh đều đến vấn an. Hoàng hậu, Quý phi cũng dẫn theo các công chúa, cùng với các Vương phi tôn thất tiến vào.
Đã nhiều năm qua cung Từ An chưa gặp lại cảnh long trọng như này. Tinh thần Lam Thái hậu rất tốt, bà đang ngồi ở vị trí chủ tọa với nụ cười ấm áp trên môi. Bà có thể gọi tên ngay những phu nhân từ hồi đó mà giờ vừa mới đến, còn với các Vương phi, công chúa lần đầu tiên gặp mặt thì hiền hòa dịu dàng.
Hoàng hậu theo hầu bên cạnh thái hậu, thái hậu đang nói chuyện với phu nhân Ngụy Quốc công, mà phu nhân ấy thì run rẩy trong lòng — dì ta sợ Lam Thái hậu, Ngụy Quốc công chồng dì ta cũng sợ. Khoảng thời gian thái hậu cầm quyền không ai dám nói bừa nói bậy câu nào trước mặt bà. Sau này con trai họ được chỉ hôn với công chúa Trường Bình, Công phủ cũng sợ công chúa giống với thái hậu, yêu thích cường quyền hơn là hạnh phúc. Về sau công chúa được gả xa, chỉ hôn mất hiệu lực, Ngụy Quốc công vẫn lo lắng thái hậu giận chó đánh mèo, ngờ đâu chẳng bao lâu sau thái hậu đóng cửa cung, mặc kệ việc ngoài.
Nhóm con cháu dâu trẻ không rành chuyện xưa đều nghĩ rằng thái hậu thật sự là một người bà hiền hậu hiếm có, lại chẳng hay biết bà/mẹ chồng họ thời đồng trang lứa với mình đã là người phụ nữ từng ở đỉnh cao quyền lực được kính trọng ra sao.
Lam Thái hậu đảo mắt nhìn xung quanh mình, dịu dàng nói với hoàng hậu: “Con cũng mau ngồi đi. Con là mẹ của một quốc gia, sao làm chuyện này được.”
Hoàng hậu kính cẩn trả lời: “Nhi thần là con dâu, nên như thế. Những năm này nhi thần vẫn chưa làm tròn đạo hiếu với người, lòng đầy hổ thẹn. Người cho phép nhi thần hầu hạ người đi.”
Lam Thái hậu nắm tay nàng, ôn hòa bảo: “Con dâu ngoan. Bổn cung đã bỏ mặc cả thảy. May nhờ con chu đáo, chăm sóc hoàng thượng thỏa đáng nhiều năm qua,” bà dừng một chút rồi mỉm cười nói tiếp: “Con đã dạy dỗ Nhị hoàng tử vô cùng tốt. Con là một người mẹ giỏi, Sâm nhi lập được công lớn ở biên ải đều là nhờ công lao của người làm mẹ là con đấy.”