Chương 35: Sách lược
✾▬▬▬▬▬๑۩♡۩๑▬▬▬▬▬✾
Lý Dao – trung tâm cuộc xung đột – đang mật đàm với Bá Cách, giữa họ không hề có bầu không khí cung giương kiếm tuốt. Nàng châm trà với thái độ dửng dưng. Bá Cách nói lời cảm ơn, bưng qua ngửi một hơi
“Trà gi vậy công chúa?”
Nàng mỉm cười: “Trà tươi khó bảo quản, trà bánh được chuộng mang theo hơn, đây là trà Khang.”
Hắn nói: “Ở chỗ chúng tôi thường sử dụng trà phục linh bánh, cứ có cảm giác hơi ngấy. Không biết công chúa uống có quen không?”
Lý Dao đáp: “Vị trà phục linh đậm, ấm dạ dày dưỡng sinh. Ta thấy nó khá tốt.”
Bá Cách cười cười. Cuộc trò chuyện của cả hai đã đi đến hồi kết, Lý Dao bảo: “Một khi đã vậy, xin Đại vương tử nhanh chóng truyền tin báo Thuần Vương, chớ để xuất binh.”
Hắn gật đầu: “Tất nhiên rồi. Đợi tình hình êm xuôi, tôi thậm chí có thể sắp xếp cho công chúa và cậu nhà gặp nhau, tự nàng cho hay chuyện chúng ta hợp tác.”
Tay Lý Dao khẽ run, song nàng chỉ thản nhiên: “Vậy thì không cần. Những ngày gần đây ta có viết thư tay, Thuần Vương đọc được sẽ hiểu.”
Bá Cách quan sát nàng rồi gật đầu: “Ừm.”
Khác với phụ vương và nhị đệ kiêu ngạo của mình, từ đầu chí cuối Bá Cách không tán thành chuyện họ có thể đánh hạ được Ngọc Thự Quan, công thành phá lũy một mạch, chiếm được lãnh địa người Hán. Hắn cũng không tin những người Tân Nguyên quốc tốt bụng như vậy, e rằng kế bọ ngựa bắt ve, se sẻ chực sẵn. Phụ vương lại cho rằng hắn nhát cáy, nên càng coi trọng Bác Đột Khắc hơn. Hắn đã nhận ra dù phụ vương với nhị đệ thành công không thì người được kế vị vẫn chẳng phải mình. Bác Đột Khắc hung ác, tàn nhẫn. Dũng sĩ tộc Tây Kiêu là nguồn ủng hộ vững vàng của nó. Nếu mình không làm gì cả, khả năng vô cùng lớn là mai này nó kế nhiệm rồi sẽ giết hoặc đuổi mình khỏi vương đô.
Tại thời điểm này Bác Đột Khắc lại giúp hắn cái ơn lớn. Nó vừa muốn chọc Thuần Vương giận xuất binh, vừa không muốn có công chúa Đại Khang, trao cơ hội xây dựng quan hệ với Đại Khang này cho hắn. Nếu Bá Cách không sử dụng mới là ngu đấy.
Mà cái khiến hắn mừng không ngờ là sự thông minh khôn khéo của công chúa người Hán. Hai người chẳng tốn bao nhiêu lời đã đạt được nhận thức chung. Sau cùng Lý Dao mỉm cười hỏi: “Ta nhớ không lầm Cần nhi ở chỗ của Đại vương tử, mấy năm nay cô ấy vẫn khỏe chứ?”
Gương mặt Bá Cách xuất hiện nụ cười đôi phần kiêu ngạo: “Cổ sinh được hai thằng nhóc chắc nịch lắm.”
Lý Dao gật đầu, nét mặt vui vẻ yên tâm. Nhóm thị nữ của nàng bị phân tán khắp nơi, nàng chỉ biết mỗi tin về Cần Nhi, còn phần đông đã chết. Cần Nhi là nô lệ mà sinh được hai cậu nhóc, vậy đã quá tốt. Rồi nàng lơ đãng nhìn lướt qua Vọng Nhi, thở dài trong lòng. Bản thân mình đã như lục bình, Vọng Nhi phải làm sao bây giờ?
Ngọc Thự Quan, lều Đại tướng quân.
Bây giờ chỉ có ba người tham gia bàn bạc thảo luận là Triệu Vĩ Đô, Tư Đức với Lý Sâm.
Lý Sâm bình thản nói: “Cứ vậy đi. Nếu xong việc, là nhất tiễn tam điểu.”
Triệu Vĩ Đô ngồi trên ghế, thấp thoáng do dự: “Không được Vương gia. Ta xuất quan, người ở lại bắt gian tế.”
Hắn lắc đầu, cười khẩy: “Không phải chúng muốn nhìn thấy một Thuần Vương đã tức điên, còn bị triều đình thúc ép không thể không đánh ra chiến tích ư? Đổi thành Triệu tướng, e rằng hiệu quả giảm mất nửa.”
Tư Đức kế đó im lặng rất lâu. Thuần Vương lệnh chỉ mang năm nghìn người xuất quan tìm chủ lực tộc Khương. Khoảng chừng ba canh giờ sau gã sẽ dẫn mười vạn đại quân đi chi viện, khi ấy rất có thể đám tộc Khương dự định tấn công Thuần Vương đã ra khỏi các trại tự trú. Mười vạn quân của gã không thắng lớn thì cũng đứng ở thế bất bại.
Mà chỉ cần Thuần Vương vừa xuất quan, Triệu Vĩ Đô sẽ bắt đầu đích thân dẫn lính tra xét nghiêm ngặt từng cửa quan một, cả chim bay cá nhảy cũng không để xót. Dù có truyền tin với ngoài quan hay không đều bắt hết.
Ngay cả Lý Dao cũng không ngờ đến quyết tâm xuất binh của Lý Sâm. Thư của Bá Cách còn đang trên đường, lực lượng của Lý Sâm đã bước vào giai đoạn bổ sung lương thảo, chuẩn bị xuất chinh.
Chạng vạng, bên ngoài truyền vào những trận ồn ào huyên náo rượu chè. Tề Vân Nhược mới chợp mắt nghỉ trưa xong, vừa đứng dậy là đầu óc choáng váng. Y nhíu mày, không biết tại sao tim mình lại đập nhanh.
Kiểu như có gì gấp lắm, như thể sắp phát sinh chuyện rủi nào đó.
Y ngồi lại giường một hồi mới xuống xỏ giày, mở cửa sổ nhìn ra xa. Đằng xa đã lên rửa trại, hương rượu cùng mùi thịt đồng thời ập tới.
Lần đầu Tư Đồ Húc dẫn người xuất quan kết cục chết sáu vạn, số còn lại chật vật trốn về, cả nơi người Khương đóng quân cũng chẳng tìm ra. Sau này đánh đuổi được mấy trăm người Khương đấy, nhưng máu chảy thành sông. Ngày mai họ xuất quan, không biết kết quả ra sao, nhưng rất có thể người anh em nay còn ăn thịt uống rượu chung mai sẽ không còn nữa.
Say nằm sa trường người chớ cười, xưa nay chinh chiến mấy ai về.
Lý Sâm ngồi ở đống lửa trại khác, kế bên là đám Lý Việt quen thuộc. Hắn bảo: “Chúng ta tiến thẳng tới lũng Nhạc Lạc, đây là tuyến đường tướng quân Tư Đồ Húc đã đi. Bên hông lũng Nhạn Lạc là núi Kỳ với núi Bất Chí, hai chỗ dễ phục binh nhất. Nhưng nếu chúng ta đi nghênh ngang như thế, tộc Khương vừa thấy là biết kế dụ địch. Bởi vậy sau khi thấy lũng, ta sẽ đi bọc theo sông Vân về phía trước.”
Chu Lệnh Nghiêm ngồi một phía, hỏi: “Bọc theo sông Vân sẽ đến bên cảnh Tân Nguyên quốc. Giả như người dân nước họ liều lĩnh xông tới đánh thì phải làm sao?”
“Nếu Tân Nguyên quốc muốn khai chiến đã khai chiến từ lâu. Trước khi đạt được nhiều lợi ích hơn, họ sẽ không mạo hiểm trở mặt thẳng thừng đánh với chúng ta đâu.”
Tất cả mọi người lại trầm mặc, Cù Kình báo: “Vương gia, ta đã ra lệnh mỗi người mang ba ngày lương thảo, hành trang gọn nhẹ ra trận. Giờ đã chuẩn bị xong cả.”
Hắn gật đầu, hồi sau giơ chén rượu lên, cười nói: “Cạn chén này!”
“Đúng, cạn chén này!”
Một đám thị vệ từ từ học cách dẫn binh đánh giặc. Họ vốn đến vì mệnh lệnh của Vương gia, giờ đây lại vì kiến công lập nghiệp cho quốc gia. Rất nhiều người, gia tộc họ vì mục đích này đưa họ tới phủ Thuần Vương, nhưng trong lòng họ lại đầy rẫy hoang mang. Một tướng nên công vạn cốt khô, hoặc được lưu danh thiên cổ.
Lý Sâm nhìn họ, im lặng uống chén nữa.
Thời gian xuất chinh là ngày mai. Qua ba chén, hắn liền đứng lên chuẩn bị về. Rượu được chuẩn bị cho hôm nay không nhiều, hắn cũng không quá lo, đi được vài bước đột nhiên bên cạnh có người đỡ mình, nói: “Ta đưa ngài về, Vương gia.”
Là Chu Thuận Hải.
Lý Sâm không thể không cau mày, nhưng hắn vẫn đồng ý: “Được.”
Chu Thuận Hải vô cùng tài, hắn đã từng được mở mang kiến thức. Ngoại trừ trưởng thành với gương mặt búp bê, dáng dấp cũng nhỏ con, tầm tầm như Tiểu Tề. Nhưng trên thực tế y sinh cùng năm với người chú cùng tộc Chu Lệnh Nghiêm, đã hơn hai mươi tuổi.
“Ta biết chú nhỏ phải đi theo ngài, ta đòi đi cùng nhưng chú không cho, sợ ta làm phiền. Ta nói với chú nhỏ nếu ta gây thêm chuyện cho Vương gia thì đuổi thẳng ta về Chu gia luôn. Ý ngài sao?”
“Ừm.” Lý Sâm dửng dưng đáp.
Trông Chu Thuận Hải như không cảm nhận được sự lạnh nhạt từ hắn, nói tiếp: “Vương gia. Trước đây ta còn từng muốn tới phủ Thuần Vương làm thị luôn kìa. Ai ngờ có được cơ hội theo cạnh ngài đánh giặc chinh chiến. Cuộc đời ta thỏa mãn rồi.”
Hắn bảo: “Ngươi có tài năng, làm thị vệ thì đáng tiếc.”
Y cười: “Thế nhưng nếu được như đại ca Cù Kình ở trong phủ ngài bảo vệ an toàn cho ngài, ở tái ngoại vì ngài đổ máu sa trường. Dù làm gì, ta đều muốn trở thành người có thể giúp đỡ ngài.”
Lý Sâm hơi khựng bước chân.
Chu Thuận Hải đỡ cánh tay hắn đi bộ về nơi trú quân của họ. Y vẫn ở cùng chỗ với Chu Lệnh Nghiêm cách phòng ở hắn không xa. Chu Lệnh Nghiêm vẫn đang uống rượu, phòng của họ trống không.
Đôi mắt Chu Thuận Hải tỏa sáng mang theo đôi nét quyến rũ. Y dời cánh tay mình đang đỡ xuống bên eo mình, thì thầm: “Không biết khi nào chú nhỏ mới về… ” Y trợn mắt sững sờ. Thuần Vương rút tay hắn về, cặp mắt vốn bị hơi rượu làm mơ màng lộ ra sự lạnh lẽo.
“Vương gia…”
Lý Sâm hỏi: “Hoàng hậu căn dặn ngươi à?”
Chu Thuận Hải dưới tầm mắt hắn vậy mà khẽ run. Y im lặng hồi lâu, đáp: “Hoàng hậu nương nương dặn phải là người đáng tin cậy ở bên cạnh chăm sóc ngài mới được… Vương gia à, người nhà họ Tề quá tham lam, chiếm vị trí Vương phi còn chưa đủ, mà không, không phải bởi Hoàng hậu nương nương, là bởi ta thật lòng ngưỡng mộ Vương gia.”
Lý Sâm nhìn y với sự yên lặng.
Chu Thuận Hải dần bình tĩnh, kiên định: “Vương gia, căn bản là người kia không xứng ở bên cạnh ngài. Ta ngưỡng mộ ngài, dù phải vứt bỏ con đường làm quan vào Vương phủ hầu hạ ngài ta cũng bằng lòng. Ta từng học tứ thư ngũ kinh, từng đọc văn chương thiên hạ, tập võ từ nhỏ, kiếm thuật cũng khá. Ta tự nhận mình có năng lực hỗ trợ ngài, người kia thì không!”
Lý Sâm chỉ nói: “Ngươi nói xong chưa?”
Y lập tức im lặng.
Ánh nhìn của hắn mang theo sự chán ghét không hề giấu giếm. Chu Thuận Hải giật thót. Hắn bước tới một bước, bóp cằm y, lạnh giọng: “Từ xưa đến nay bổn vương ghét nhất người nào thay bổn vương quyết định phải làm gì, nên chọn gì, hiểu không? Kể cả Hoàng hậu nương nương, hay ngươi, cũng vậy.”
Chu Thuận Hải chỉ cảm thấy trái tim đập nhanh đến mức muốn đứt mạch, toàn thân lạnh ngắt, y gật đầu gấp gáp. Lý Sâm buông Chu Thận Hải ra, rời khỏi chẳng hề quay đầu.
Mở cửa phòng, Lý Sâm phát hiện Tề Vân Nhược vừa thẫn thờ cầm đũa vừa lấy đũa chọt chọt rau cải, không khỏi bật cười: “Ngươi ăn hay đũa ăn thế?”
Y mừng reo lên: “Vương gia về rồi.”
Hắn gật đầu, lấy nước lạnh rửa mặt xong tới ngồi xuống.
Nỗi lo trong lòng Tề Vân Nhược không biết chồi lên từ đâu lại xuất hiện lần nữa. Y nhìn vẻ mặt bình tĩnh của hắn, chẳng biết mở lời sao, cầm đũa gắp thịt lại không bỏ vào miệng.
Lý Sâm trông một hồi, hỏi: “Tiểu Tề lo lắng hả?”
Tề Vân Nhược lắc đầu, sau lại gật đầu.
“Sao lo?”
Y nói: “Ta tin ngài, Vương gia, ngài sẽ không sao. Nhưng lòng ta cứ nao nao, linh cảm sắp có chuyện xấu xảy ra, nên ta lo sợ.” Y đã lưỡng lự rất lâu, không thể không nuốt nước bọt xuống, cúi đầu hỏi: “Vương gia, mai ta muốn theo ngài xuất quan.”
“Không thể!” Hắn chẳng chút do dự: “Mai rất nguy hiểm.”
Tề Vân Nhược nhíu mày: “Nguy hiểm lắm ạ?”
Hắn nhìn vào y, gật đầu, qua hồi lâu nói: “Kế hoạch chẳng bao giờ bắt kịp biến cố, dẫu đã chuẩn bị chu đáo. Mưa gió chiến trường thay đổi, chẳng ai nói chính xác được sau đó sẽ phát sinh chuyện gì, ta không thể để ngươi mạo hiểm.”
“Người không cho ta mạo hiểm, vậy sao người muốn lấy thân thí hiểm?” Y đáp lại một cách sắc bén.
Hắn chỉ vuốt làn tóc sau gáy y, không trả lời.
Lát sau hắn bảo: “Nếu một mình thấy buồn ta kêu vài người ở lại với ngươi.”
Y lắc đầu: “Không cần đâu, các đại ca thị vệ ấy muốn được đi giết giặc.”
“Sáng mai ngươi có thể sang nhà Đô úy Đổng.”
Y lại lắc đầu: “Ta ở đây chờ người về.”
“Vậy ta sẽ để lại cho ngươi một con dấu, lỡ khẩn cấp đỡ phải lóng ngóng tay chân.”
Tề Vân Nhược gật đầu, song lại chẳng nói gì thêm. Lý Sâm nằm xuống rồi, y đi kiểm tra xem vật dụng ngày mai hắn sẽ mang theo, còn nhẹ nhàng lặng lẽ ra ngoài ngó xem ngựa của hắn, bỏ cho nó thêm mấy bó cỏ khô. Con tuấn mã đỏ thẫm này là được hoàng thượng ban thưởng cho, cao to cường tráng, sải vó gấp ba, có tên là Hồng Tầm. Cạnh nó là ngựa của y, Lý Sâm chọn cho y hồi ở Đại doanh Tây Sơn, tính tình ngoan hiền, vẫn chưa đặt tên.
Y sờ con ngựa vô danh, quay về với tâm sự nặng nề. Ngay cả y cũng hiểu công việc ngày mai hung hiểm. Vương gia lấy thân thí hiểm, lấy chính mình làm mồi, cố gắng hết sức để tụ bọn địch phân tán lại một chỗ. Rồi chờ tướng quân Tư Đức lấy thế nghiền áp đến chi viện, nhưng lỡ như tướng quân Tư Đức đến chậm một bước thì sao? Lỡ ông ấy tìm sai chỗ thì sao? Lỡ… Tề Vân Nhược thôi không dám nghĩ.
Cả đêm y không ngủ. Giờ mẹo ba khắc (5h45), Lý Sâm dẫn người chờ xuất phát. Tề Vân Nhược không ngủ nữa, y đứng đằng xa nhìn hắn mặc giáp dẫn dắt đông đảo mấy nghìn người mở cửa thành ra ngoài. Cát vàng cuốn lên, chúng chưa đáp xuống, Lý Sâm đã biến mất khỏi tầm nhìn.
Tư Đức khoan thai trờ về đồn trú binh của mình, vẻ mặt dửng dưng.
Nếu Thuần Vương thắng lợi về triều e rằng chủ thượng mình mai này khó an ổn. Trong bức thư hôm qua đã bị đốt thành tro chủ thượng đã nói rất rõ ràng
Tư Đồ Húc vốn có cơ hội sống, đáng tiếc lão ấy lại cự tuyệt lời mời của ngài.
Ba canh giờ sau gã phải xuất phát. Vì phòng ngừa tuyến đường bị tiết lộ, con đường tìm tới chỗ đám Thuần Vương chỉ mỗi gã rõ nhất. Nếu đi lệch đường hay xảy ra gì đó bất trắc là hoàn mỹ nhất. Đó là gã lạnh lùng nghĩ, mình chỉ cần đến trễ một canh giờ, năm nghìn người Thuần Vương sẽ hết chịu nổi. Mà mình thì dẫn mười vạn đại quân bắt gọn cả đám tộc Khương còn sót lại. Thế này, Triệu Vĩ Đô với tư cách là chủ tướng khó tránh khỏi trách nhiệm. Trong khi mình thì chỉ là tướng biên phòng nghe làm theo lệnh, huống hồ còn tiêu diệt được chủ lực tộc Khương, dẫu trách phạt, đồng lắm chỉ miễn quan về kinh. Nhiều năm ở biên ải, gã luôn luôn lấy bảo vệ Ngọc Thự Quan làm nhiệm vụ của mình, gã chưa từng thất bại nhưng thật sự quá mệt mỏi.
Gã cần được nghỉ ngơi vài năm.