Chương 34: Tình thế
✾▬▬▬▬▬๑۩♡۩๑▬▬▬▬▬✾
Hoàng thượng đọc xong sổ con vạch tội Thuần Vương, hờ hững đặt qua một bên, nhìn số bên cạnh, ông mệt mỏi bóp trán, hỏi: “Sổ tây bắc chưa tới à?”
Đại học sĩ Nội các Nguyên Vinh đáp: “Bẩm thánh thượng, vẫn chưa.”
Hoàng thượng gật đầu, tiếp tục duyệt sổ. Chốc sau, một nội thị đến trước mặt ông nói câu gì đó, tay ông khựng lại, hơi nhăn mặt.
“Ừm.” mất hồi lâu mới đáp.
Nguyên Vinh dò hỏi: “Hoàng thượng, vậy thần đem mớ sổ này xuống trước.”
“Ừ.”
Nguyên Vinh khom người ôm số sổ đã được phúc đáp xong lui ra. Một tiểu thái giám vào bẩm rằng Thượng thư Bộ binh Quý Hàn Tùng xin cầu kiến, hoàng thượng phất tay cho nội thị nọ bước sang một bên, tuyên Quý Hàn Tùng vào.
Mục đích của Quý Hàn Tùng cũng là chuyện ở tây bắc. Mấy ngày nay hoàng thượng chẳng có động thái gì, không biết vốn không bận tâm hay là treo để đó. Ông ta với Thuần Vương chung một chiến tuyến, nên cần rõ ý hoàng thượng ra sao mới biết được bước tiếp theo mình nên làm thế nào.
Ông ta báo cáo quân tình xong, nói: “Ngọc Thự Quan dễ công khó thủ, chính tay Thuần Vương điện hạ lại giết chết ba quỷ dạ xoa bộ tộc Tây Kiêu mới khiến dân Khương không dám xâm phạm trong thời gian dài, điều này quả là hiếm hoi. Hôm nay thần đã xem lại hồ sơ những năm trước, phàm mười hai dạ xoa Tây Kiêu tham chiến, tử chiến tướng sĩ Đại Khang ta tất vô cùng nặng. Lần đầu Vương gia tham chiến đã được chiến tích vậy, thần tấu thỉnh thánh thượng khen thưởng Thuần Vương, khích lệ sĩ khí.”
Hoàng thượng nghe xong lời ông ta, đáp: “Ái khanh nói có lý.”
Quý Hàn Tùng mở cờ trong bụng.
Hoàng thượng nói tiếp: “Nhưng nếu chỉ thắng một trận phòng, tùy tiện ban thưởng, e rằng sẽ làm lạnh lòng các tướng sĩ canh giữ biên ải nhiều năm, đồng thời cũng khiến Thuần Vương dễ sinh ra tâm lý ngạo mạn. Theo trẫm thấy, chờ Thuần Vương hạ địch trở về, trẫm hứa khâm cho ái khanh quyền truyền ý chỉ, thế nào?”
Ông ta đã đổ mồ hôi lạnh đầy mình, đáp vội: “Thần ngu dốt, thần ngu dốt, xin hoàng thượng trách phạt.”
Hoàng thượng ôn hòa bảo: “Trẫm trách phạt ngươi làm gì, về đi, Thuần Vương mang chiến thắng về triều ngươi còn phải đi truyền chỉ đấy.”
Quý Hàn Tùng dập đầu một cái thật mạnh, bước lùi một cách gấp gáp, sợ người ta bắt gặp dáng vẻ nhếch nhác của mình rồi không tránh khỏi phỏng đoán lung tung. Hôm sau, sổ con vạch tội Thuần Vương mãi không xuất binh, lừa gạt làm giả quân công mỗi một nhiều.
Nhưng chuyện này để sau hẵn bàn. Hoàng thượng đợi Quý Hàn Tùng đi rồi, nói với nội thị bên kia: “Thuần Vương phi tới cung Cảnh Dương?”
Nội thị đáp: “Thuần Vương phi đến ở chừng nửa canh giờ ạ.”
Hoàng thượng nở nụ cười khó hiểu, lát sau bảo: “Trẫm nghe nói Khánh Vương phi cũng thường xuyên vào cung?”
Nội thị Hoàng Linh cười đáp: “Nô tài nghe đâu Khánh Vương phi thường đến khóc kể với Nguyên Quý phi, chắc Khánh Vương điện hạ còn tuổi ham chơi, Vương phi thấy mình bị vắng vẻ đấy ạ. Suy cho cùng vẫn còn là thanh thiếu niên, tới chỗ mẹ chồng phân xử cho tiện.”
Ông lắc đầu cười khổ: “Cái thằng ba này, đúng là trẻ chẳng hiểu chuyện.”
Hoàng Linh nói: “Ngược lại thì Đại Vương phi hiền lương thục đức nhất, chưa bao giờ lục đục với Cảnh Vương điện hạ, đối xử với hai người con trai của Cảnh Vương như là mình sinh.”
Hoàng thượng không nói gì, gương mặt vốn đang tươi cười dần dần nặng nề. Thuần Vương phi tiến cung, sau đó Quý Hàn Tùng diện thánh, ông đã thấy được hậu quả.
Hoàng hậu dịu dàng bảo: “Con mang thai, không được khóc. Con yên tâm đi, nếu đã là tin đồn thì đương nhiên không phải sự thật. Hoàng thượng sẽ không để bụng đâu.”
Tề Nghê Quần lau nước mắt, buồn bã thưa: “Nhi thần chỉ có thể dựa vào mẫu hậu.”
Hoàng hậu mỉm cười: “Con ngoan, mẫu hậu sẽ xin cho Sâm Nhi.” Bà nhấp ngụm trà, khẽ thở dài: “Nhưng Sâm nhi cũng thật là, xuất binh là chuyện lớn, nó dẫn nam sủng theo chẳng hay ho gì cả.”
Nàng vội vã phân trần: “Chắc mẫu hậu chưa biết, mẹ đẻ Tề Vân Nhược là kỹ nữ, chính là Thủy Linh Lung từng được ái mộ nhất kinh thành. Tề Vân Nhược học được từ mẹ nó một bụng mánh khóe mê hoặc người ta. Với lại nó cũng không phải lớn lên ở phủ Tử Dương bá. Nó giấu giếm con với mẹ con để được dẫn vào Vương phủ. Hạng người thủ đoạn thế này chưa từng xuất hiện bên cạnh Vương gia, trong thời gian ngắn khó đánh giá đúng, xin mẫu hậu lượng thứ cho chàng.”
“… Thủy Linh Lung à, ngược lại ta từng nghe qua.”
Tây bắc, Ngọc Thự Quan.
Lý Sâm đứng trên cổng thành, trông ra sông núi mênh mông. Lời đồn trong quan cuồn cuộn như bụi mù, ngạc nhiên là hắn lại chẳng cho người ngăn chặn.
Tề Vân Nhược luôn lo âu, song hắn chỉ bảo: “Tư duy thì dứt lời đồn, ta xử phạt họ thì ngược lại ta có tật, chó cùng rứt giậu.”
Lúc hắn nói những lời này mang đậm sự chế giễu. Y cả giận: “Thanh danh Vương gia bị mấy tên tiểu nhân này hủy hoại hết.”
Hắn chỉ cười, không đáp.
Người nên bị chỉ trích không chịu phát binh nên là Triệu Vĩ Đô mới đúng. Bởi vì địa vị Lý Sâm cao hơn mới làm cho người ta quên mất hắn đang ở vị trí Thiên phu trưởng. Triệu Vĩ Đô phái rất nhiều trinh sát trong quan đi dò xét khu trú binh của tộc Khương, nhưng như công giã tràng. Người Khương nắm rõ địa hình sông núi phức tạp ở đây hơn, vả lại còn được tùy ý sử dụng bản đồ chính xác của Tân Nguyên quốc. Trái lại, người Trung Nguyên thủ quan nhiều năm liền, từ năm này sang năm nọ, chỉ cần phòng thủ thôi, thành thử chẳng hiểu biết gì tình hình thực tế ngoài quan.
Tấm bản đồ Lý Sâm sử dụng cũng chỉ thể hiện một vài địa điểm quan trọng, trinh sát phái đi mấy ngày nay đã bổ sung kha khá chi tiết, song mấy chỗ chưa xác minh được vẫn đầy rẫy nguy hiểm như cũ.
Triệu Vĩ Đô với Tư Đức luôn chờ tộc Khương, đặc biệt chờ đám Bác Đột Khắc với Nỗ Bỉ Cáp tộc Tây Kiêu đánh trả. Tuy nhiên ngót nghét nửa tháng trôi qua, Lý Sâm lại đón được một tin dữ.
Thủ lĩnh A Cổ Nhân Mộc tộc Khương dự định ban thiếp phi (cơ thiếp) – Trường bình công chúa Lý Dao cho con cả Bá Cách làm thiếp.
Tề Vân Nhược nhớ như in ngày hôm đó, trinh sát truyền tin này tới tay Triệu Vĩ Đô, Triệu Vĩ Đô tìm Vương gia. Mới đầu Vương gia tưởng tin chiến sự, ngờ đâu sắc mặt Triệu Vĩ Đô quá xấu, ngay cả y cũng nhận ra có chuyện bất thường. Ông lưỡng lự thuật lại sự việc, hắn thình lình đứng bật dậy, mà đứng cũng chẳng vững mấy. Y hoảng sợ la lên, Lý Sâm gạt tay y, nghiến răng nói mấy chữ — “Hiếp người quá đáng, A Cổ Nhân Mộc, Bác Đột Khắc, hiếp người quá đáng…”
Triệu Vĩ Đô hỏi: “Vương gia… chúng ta xuất binh không?” Ông ta có thể dẫn binh, nhưng dính líu hoàng tộc, cũng chẳng dám tự ý quyết định.
Tề Vân Nhược vội nhìn Lý Sâm, hắn cười lạnh: “Chúng thả tin tức không phải ép chúng ta xuất quan sao? Chắc đã chuẩn bị chu đáo hết rồi.”
Ông chau mày: “Chẳng lẽ ta trơ mắt nhìn công chúa… ” Lời còn chưa dứt, ánh mắt lạnh lẽo của Lý Sâm đã quét tới, ông lập tức im bặt.
Tại tộc Khương, cô gái lấy chồng xong sẽ phụ thuộc vào chồng. Cấp bậc thiếp thất lại càng giống như nô lệ, sau khi gia chủ qua đời con trai của họ đều được phép thừa hưởng thê thiếp họ. Lúc còn sống họ cũng có thể tặng cơ thiếp của mình cho người khác. Thế nhưng công chúa Trường Bình dẫu sao cũng là công chúa Đại Khang, địa vị cao quý, chẳng lẽ đám mọi rợ ấy dám làm chuyện này thật sao?
Triệu Vĩ Đô nào dám cam đoan, lòng cũng phiền muộn lắm. Thời cơ tốt nhất trước mắt là không xuất binh, nhưng đất nước bị tổn hại tôn nghiêm, hoàng thượng không vui, ông cũng khó ở.
Tề Vân Nhược ở bên cạnh, nhớ lại lúc Vương gia hồi tưởng về công chúa Trường Bình, hắn từng thề phải đưa trưởng tỷ về kinh thành, sao dễ dàng khoan nhượng chuyện trưởng tỷ chịu nỗi nhục lớn như này. Đám người Khương đó lắm mưu nhiều kế, nham hiểm thật sự.
Tối ấy, Lý Sâm triệu tập thân tín cùng với vài vị tướng quân tới nghị sự, cả đêm chưa về.
Sám sớm, y ra ngoài tìm, phát hiện hắn đang ngồi ở một góc vắng vẻ trong khu trú quân, trong tay cầm bầu rượu. Gió đêm biên cương mát mẻ, Tề Vân Nhược không biết hắn ngồi đã được bao lâu, gấp gáp dìu người vào trong nhà, bưng nước ấm về.
Lý Sâm nằm trên giường, một tay gác che mắt.
Y giúp hắn làm ấm cơ thể, hắn nỏi: “Không cần, ta không say. Vừa về là ra đó ngồi cho yên tĩnh thôi.”
Y không nói gì.
Căn phòng chẳng lớn mấy chỉ còn mỗi giọng Lý Sâm bủa vây.
“… Thực ra trưởng tỷ vào cung Từ An muộn hơn ta, khi ấy ta đã được bốn tuổi. Ta không thích bà nội gần gũi với ai cả cho nên sự xuất hiện của chị chẳng tài nào làm ta vui nổi. Nhưng khi ta bệnh, trưởng tỷ mới tám tuổi đã trông chừng ta cả ngày lẫn đêm không rời, cho ta uống thuốc… Chuyện thuở nhỏ ta quên gần hết, chỉ nhớ như in mỗi chuyện này. Trưởng tỷ bưng chén thuốc mà tay run run, ta bảo nội rằng không cần chị đâu, chị nói nội mệt khó khăn lắm mới ngủ được, đừng quấy rầy để bà nghỉ ngơi.”
Tề Vân Nhược chưa từng trãi qua niềm vui có anh chị em, chỉ lặng lẽ lắng nghe.
“Về sau tình cảm bọn ta tốt dần, ta lại không nỡ để trưởng tỷ tới chăm sóc các đệ muội còn lại. Trưởng tỷ bảo, ta cũng làm anh, phải học cách quan tâm săn sóc em nhỏ, chia sẽ yêu thích với chúng.”
Rồi đột nhiên Lý Sâm hỏi: “Ta chưa kể ngươi nghe về tổ mẫu nhỉ?”
Y nói: “Lam Thái hậu là người đáng kính trọng.”
“Tổ mẫu dẫn dắt phụ hoàng, tìm được đường ra trong kẽ hiểm. Cho nên sau này khi gặp phải khó khăn, ta không kiềm được mà nghĩ nếu bà gặp tình huống như ta, bà sẽ làm sao?”
Tề Vân Nhược hỏi lại: “Nếu thái hậu ở đây, bà sẽ xuất binh ạ?”
Lý Sâm trầm ngâm ít lâu, đáp: “Bà sẽ.”
Y giật mình nhìn hắn.
“Nội là người quyết đoán dứt khoát, chưa bao giờ do dự ngập ngừng. Trước đây trưởng tỷ tự xin xuất giá, người không đành lòng nhất là nội, rồi bà vẫn gật đầu chẳng chần chừ. Có điều sau đó bà lại dằn lòng trước phật, thức trắng ba ngày, cầu Phật Tổ phù hộ trưởng tỷ. Trưởng tỷ đi rồi, ta thì cả ngày kè kè theo nội… rốt cuộc dẫn tới sự bất mãn của mẫu hậu. Khi ấy ta còn nhỏ, không hiểu chuyện, có lần xảy ra tranh chấp với mẫu hậu.” Lý Sâm sa vào trong đoạn hồi ức đau khổ, ánh mắt hắn nặng trĩu bi thương.
Tề Vân Nhược nắm tay hắn, lặng im đứng cạnh.
“Ta bảo mẫu hậu bất kính với tổ mẫu, là phạm bất hiếu, ta không muốn nhận bà ấy là mẹ nữa.”
Y nhìn vào đôi mắt Lý Sâm, tựa như cảm nhận được nỗi buồn cùng sự hối hận ấy.
“Bà nội nghe thấy, đương trường cho ta bạt tai, bắt ta quỳ xuống trước mặt mẫu hậu xin được tha thứ. Ta không nghĩ ra vì sao tổ mẫu lại làm vậy, đó là lần đầu tiên bà đánh ta, cũng là lần duy nhất… Bây giờ ngẫm lại, có lẽ khi ấy bà cháu ta mới vừa đánh mất người thân, tâm trạng bất ổn như nhau. Nội nổi giận với ta, bảo ta về cung Cảnh Dương ở với mẫu hậu đi.”
Giọng Lý Sâm ngày một nhỏ: “Ta không chịu, bà đuổi ta ra ngoài, ta bèn quỳ ngoài cửa cung Từ An. Tối đó nội ở cách cánh cửa nói lời xin lỗi với mẹ con ta, lại nói thêm rằng ta mà chưa hiểu chuyện thì bà cháu ta đừng gặp nhau nữa.”
“Bởi vậy nên thái hậu nương nương mới…” Rốt cuộc y hiểu được vì sao mỗi lần nhắc tới Thái hậu, vẻ mặt Lý Sâm luôn mang nét buồn dai dẳng.
“Cuối cùng ta cũng biết sợ, trở về bên cạnh mẫu hậu ở cung Cảnh Dương. Ta đã cho rằng mình phong Vương xuất cung thì tổ mẫu sẽ mở cửa lớn cung Từ An, nhưng không. Rồi ta nghĩ rằng sau lễ đại hôn tổ mẫu sẽ gặp ta, bà vẫn không…” Lý Sâm bình thản kể.
“Ai ai đều nói tổ mẫu căm ghét mẫu hậu bởi vì Chu gia chèn ép Lam gia, cho nên mới ẵm ta đi tự mình nuôi nấng. Nhưng chắc chỉ mỗi ta hiểu… tổ mẫu, bà ấy chỉ cô đơn mà thôi.”
Lều lớn tộc Khương.
Bác Đột Khắc nói với Nỗ Bỉ Cáp bên cạnh với vẻ mặt hài lòng: “Cách của tướng quân được lắm. Chắc tên Vương gia kia hay tin rồi.”
Nỗ Bỉ Cáp hỏi: “Nhưng thuộc hạ không hiểu. Thuộc hạ nêu ý kiến để nhị vương tử thỉnh cầu vương thượng ban công chúa người Hán cho ngài, ngài lại hỏi vương thượng ban công chúa cho đại vương tử. Ngài không thích cô công chúa kia hả?”
Bác Đột Khắc tỏ ra chẳng hứng thú: “Gái Hán có gì tốt? Ta chỉ ưng người đẹp dân tộc Khương mình. Mấy đứa con gái tộc Hán thích huênh hoang nhất đấy. Trước đây phụ vương có ban cho ta một con hầu công chúa, suốt ngày khóc lóc sướt mướt, chả thú vị, mới được vài ngày chết queo.”
Trên mặt Nỗ Bỉ Cáp xuất hiện nụ cười dị hợm: “Nhưng nhị vương tử này, cảm giác hưởng thụ gái Hán đúng là sướng ghê gớm.”
“Chậc, tưởng tao không hiểu mày hả, mày cũng đâu phải loại thương hương tiếc ngọc. Mấy đứa gái Hán mày cướp về còn chả sống nổi nửa tháng.”
Nỗ Bỉ Cáp cười ha hả.
Bác Đột Khắc cười khẩy: “Cô công chúa dân tộc Hán kia không nhu nhược như vẻ ngoài của mình đâu. Bao nhiêu năm qua tao chưa từng thấy con ả chịu thiệt bao giờ, tương lai tới, Bá Cách đau đầu rồi đây.” Hắn nhìn Nỗ Bỉ Cáp: “Đợi mai này chúng ta làm thịt Vương gia người Hán với ông vua rồi, mày muốn bao nhiêu công chúa cũng được, có muốn công chúa Trường Bình tao cũng có thể đến chỗ Bá Cách cướp về.”
Trông Nỗ Bỉ Cáp như thấy được một ngày như thế thật, đôi mắt gã sung sướng híp lại, rất lâu sau mới nói: “Bọn người Hán thích nói về lòng chính trực nhất nhỉ? Nếu Vương gia kia giữ binh, hắn chính là con rùa rút đầu. Nếu xuất binh, người Khương chúng ta đã chuẩn bị đầy đủ lực lượng rồi.”
Bác Đột Khắc cùng Nỗ Bỉ Cáp cụng chén với nhau, đối diện nhau, đồng loạt cười phá lên.
Cách vương trướng tộc Khương không xa, nam tử bận y phục xa hoa sắc mặc u ám, nhìn về phía chỗ Lý Dao ở với vẻ không chắc chắn.
Người hầu nói: “Đây đúng là ý hay, dù Thuần Vương xuất binh hay không đều không chiếm được ưu thế. Quốc chủ sao thế? Trông ngài không được vui.”
Thành Tư Cật hít sâu một hơi, thái độ lãnh đạm: “Cô đang nghĩ, công chúa Lý chơi đàn hay, trà cũng ngon. Cho Bá Cách không biết có phí hoài không nữa.”
Người hầu nói: “Theo thuộc hạ biết, vương tử Bá Cách không đơn giản như người ngoài biết đến. Gã không giỏi về sức mạnh quân sự, nhưng cơ mưu thì sâu không lường được. Bọn Bác Đột Khắc chưa chắc là đối thủ của gã.”
Thành Tư Cật rầm rì: “Đúng vậy, gã suy nghĩ tinh tế, sẽ không coi công chúa người Hán không thành vấn đề như A Cổ Nhân Mộc đã từng. Nếu…”
Người hầu trầm mặc một hồi: “Quốc chủ, đừng bảo là ngài muốn cản Bá Cách nạp công chúa Lý đấy?”
Hắn lặng thinh rất lâu, lâu đến mức người hầu nghĩ rằng sẽ không nghe được câu trả lời từ hắn. Hắn mới thản nhiên đáp: “Không.”
Mà trong kinh, chuyện Thượng thư Bộ Binh cầu cạnh cho Thuần Vương ngược lại bị hoàng thượng răn dạy một cách tàn nhẫn, cùng với tin Thuần Vương phi đang bôn ba khắp nơi giúp chồng, đã lan truyền nhanh chóng.