Chương 9
Xô nước đung đưa trên đầu, cả người nó cũng quay vòng vòng tại chỗ vài lần, hai tay quơ quơ xung quanh, nhưng dĩ nhiên là vấp phải bàn học ngã sõng soài thành hình chữ X.
Là một mớ hỗn độn.
Về phần Lâm Dữu, cô đã sớm nhón gót lùi lại khi trán của đối phương đập vào thanh sắt, cách xa khoảng vài mét.
Chênh lệch sức mạnh giữa hai bên có chút xa, Lâm Dữu biết rõ hiện tại không nên dây dưa với thứ này.
Trong khi nữ quỷ vẫn đang vật lộn với cái xô thì cô đã đạp lên bệ cửa sổ, mở cửa sổ ra từng chút một.
Nhẹ nhàng trở mình, Lâm Dữu nằm trên khung cửa sổ, khép hai ngón tay đặt ở thái dương, vung về phía trước một cái.
“Bái bai.” Cô cười híp mắt nói: “Thắng không kiêu bại không nản nha.”
Nhây một xíu cũng vui.
Quỷ treo cổ: “….”
Quỷ treo cổ: “???”
Ả kia lại dám khiêu khích nó ư?!!
Nó hét lên, động tác giật cái xô trơn trượt trên đầu càng lúc càng mạnh, Lâm Dữu nhanh tay lẹ mắt đóng cửa sổ lại.
Tung người nhảy lên, đáp xuống sàn nhà, cô không hề ngoảnh đầu lại mà chạy theo hướng ngược lại của hành lang đang bị phong tỏa.
Tiếng đụng cửa đột nhiên vang lên từ phía sau, Lâm Dữu thầm nói không ổn rồi.
– — Đây thực sự là thuốc nổ rồi.
Trước khi con quỷ treo cổ đuổi theo cô ra ngoài, cô đã lao ra chỗ ngoặt, đẩy cánh cửa gần nhất ra.
Dựa lưng vào cửa, lắng nghe âm thanh bên ngoài đến gần rồi đi xa, Lâm Dữu như muốn gãy chân lúc này liền thở phào nhẹ nhõm.
Trước mắt tối đen như mực.
Dù sao Lâm Dữu cũng là người từng trải qua phong ba bão táp, tình huống nhỏ nhặt này chỉ như vẩy nước, nên cô không chút do dự mà vươn tay mò mẫm trên tường.
Chạm hai lần, cô đã chính xác ấn vào một vật cứng nào đó.
Lâm Dữu: “….”
Cô còn tưởng mình đã chạm vào thứ gì đó giống như một bàn tay lạnh lẽo giống trong phim kinh dị, xem ra là cô mất công lo lắng rồi.
Ít ra ở đây không có chuyện mở cửa sẽ bị giết.
Công tắc được nhấn “cạch” một cái, từng bóng đèn lần lượt bật sáng, toàn bộ khung cảnh căn phòng hiện ra trước mắt cô.
Phòng học ở đây lớn hơn phòng học vừa rồi rất nhiều —- cũng là chuyện đương nhiên, bên cạnh cửa sổ có bốn, năm cái bàn vuông nhỏ xếp thành hàng, còn có một dãy kệ sách được ngăn cách bởi hành lang rộng hơn một người ngồi, đủ loại sách được phân loại ra chất thành đống trên kệ thép không rỉ sét.
“Là thư viện.” Lâm Dữu lẩm bẩm.
Cô lướt qua từng kệ sách, phát hiện phần lớn là sách phụ đạo và sách báo phổ biến.
Có nên nói không hổ danh là trường học không?
Tốt nghiệp đã nhiều năm, lúc này khi nhìn lại những kiến thức năm đó, bản thân có cảm giác bi thương một cách khó hiểu. Lâm Dữu dở khóc dở cười lắc đầu, đi đến chiếc bàn dài ở phía cuối.
Có trời mới biết thư viện này trang trí theo kiểu kỳ lạ gì mà lại đặt cái bàn mượn sách ở vị trí trong cùng. Vài cuốn sách ngoại khóa dày mỏng khác nhau nằm rải rác xung quanh chiếc máy tính để bàn đã lỗi thời.
Từ trước đến nay, Lâm Dữu là kiểu người thà bắt nhầm còn hơn bỏ sót, vì vậy cô định mở từng cuốn ra xem. Khi cô cầm một trong những cuốn sách tranh lên và lật từng trang, cô đột nhiên sửng sốt.
– — Đúng là bên trong có một trang sách đã bị xé.
….?
Cô cầm lấy trang giấy đã rách nát, đập vào mắt cô đầu tiên là một dòng chữ nhỏ ở đầu trang.
– — “Mặt trời trên trái đất”.
Lâm Dữu tiếp tục nhìn xuống.
“‘Từng có một đội khảo cổ đi sâu vào di tích La Mã cổ đại để điều tra một khả năng khác về xuất phát điểm của việc tôn thờ Thần Mặt Trời và Thần Hỏa đời sau.'” Cô đọc thầm, “‘Đó được coi là một ngọn lửa sống biến hình khổng lồ, tên là…..”
…. Chữ phía sau có phải là “khắc” không?
Đoạn văn bị gián đoạn ở đây, một chùm vết mực dường như được cố ý tạo ra để che đi vài hàng chữ phía sau.
Ánh sáng trong thư viện cũng mờ mờ như ngoài hành lang, Lâm Dữu nghiên cứu rất lâu nhưng vẫn không phân biệt được là chữ gì.
Đành bỏ qua nhảy đến cuối cùng.
“Là kẻ thù không đội trời chung với….., một khi triệu hồi sẽ đáp ứng yêu cầu của người đang bị đe dọa sâu sắc bởi….”
Hai cái tên rõ ràng ở giữa đã được viết nguệch ngoạc.
Lâm Dữu nhìn chằm chằm vào trang giấy không rõ nghĩa trong vài giây, cuối cùng đành thở dài rồi kẹp nó lại cuốn sách tranh kia.
Cô để cuốn sách ở cuối chồng, đang định rút tay về thì một mảnh giấy rơi ra đã thu hút sự chú ý của cô.
[Câu chuyện vườn trường bí ẩn thứ năm: Tiếng đàn piano hỗn loạn trong phòng âm nhạc]
Mảnh giấy vuông vắn, nét chữ cẩu thả giống hệt tờ giấy cô cầm trong tay khi tỉnh dậy trong lớp học.
Lâm Dữu không khỏi rơi vào trầm tư.
Cho đến nay, liên quan tới “bảy câu chuyện bí ẩn”, cô đã rõ được ba, tạm thời loại trừ con quỷ treo cổ trong lớp học, còn lại là vấn đề của Hanako và phòng âm nhạc.
Đúng lúc này, cô đột nhiên nghe thấy ngoài cửa có tiếng bước chân tới gần.
Lâm Dữu giật mình, theo phản xạ nhét tờ giấy vừa nhặt vào trong túi, nhanh chóng xoay người trốn sau kệ sách gần đó.
Không kịp tắt đèn.
Cô đành phải dịch vào trong để đảm bảo đối phương không vừa vào cửa đã nhìn thấy bóng dáng của cô.
Người bạn gặp có khả năng không phải như những gì họ thể hiện bên ngoài — Cô nhớ lại nội dung bắt đầu trên tờ giấy kia — Đừng tin bất cứ kẻ nào mà mình đã gặp.
Cửa bị đẩy ra.
“Này, đèn có sáng không?”
Hai người một trước một sau bước vào, giọng nói ban đầu còn có chút hưng phấn, về sau thì bình tĩnh hơn rất nhiều.
“Mấy căn phòng vừa đi qua cũng sáng.” Anh ta thở dài, “Nhưng có thực sự bật đèn hay không cũng không quan trọng.”
Cả hai đều là đàn ông.
Lâm Dữu vểnh tai lên nghe bọn họ đang bước vào thư viện.
Bị ngăn cách bởi hai dãy kệ sách và số sách xếp san sát nhau trên kệ, đối phương không nhìn thấy cô, cô cũng thấy rõ người đến có hình dáng thế nào, chỉ có thể bắt gặp một bóng dáng mờ mờ ảo ảo.
Nhưng âm thanh dội lại trong thư viện, vẫn nghe thấy rõ — cô đồng quan điểm với họ.
Lâm Dữu dựa lưng vào sách, nín thở.
“Vừa nãy lướt qua một vật màu trắng.” Giọng nói bình tĩnh, lại có chút khẩn trương, “Cũng không biết là thứ gì nữa?”
Lâm Dữu: “….”
Con quỷ treo cổ kia không phải vẫn đang tìm cô đấy chứ?
So với sự lo lắng của anh ta, người còn lại xem ra lạc quan hơn nhiều.
“Dù sao cũng không phát hiện ra chúng ta, vừa hay.”
Giọng anh dừng lại một lúc.
“….. Quay lại vấn đề, đây là thư viện của trường đúng không? Có khi sẽ tìm ra manh mối gì đó.”
Vừa nói chuyện, tiếng bước chân càng đến gần hơn.
Đối phương đang từng bước tiến đến dãy kệ sách nơi cô trốn, Lâm Dữu nép vào bên trong không chút dấu vết. Cô đặt tay phải ra sau lưng và lắc nhẹ.
Bất kể người tới là ai, cẩn thận vẫn hơn.
“Hay là cậu đến cái bàn kia xem thử đi?” Anh quay đầu lại, “Tôi xem kệ sách bên này…. A!”
May là Lâm Dữu đã sớm chuẩn bị, nhưng cô cũng bị tiếng hét kia làm cho giật mình, gần như giật mình cùng lúc với người thanh niên kia.
“Cái gì —“
Sau khi cúi đầu xác nhận cô có chân, thanh niên mới thở phào nhẹ nhõm, “Hù chết tôi rồi, là người.”
Lâm Dữu đảo mắt, lặng lẽ cất tấm thẻ kẹp giữa ngón tay.
“Ừ, phải.” Cô giơ tay lên, “Các anh cũng vậy à?”. Đam Mỹ Hài
….. Cách nói này sao nghe cứ là lạ thế nào ấy nhỉ.
“Gì thế?!” Nghe thấy động tĩnh bên này, người còn lại cũng vội vàng chạy tới, “Xảy ra chuyện gì?!”
“Không sao, không sao, sợ chuyện không đâu thôi.”
Thanh niên kia quay đầu lại, cười nói: “Xem ra chúng ta phát hiện được một đồng đội khác rồi.”
Dù là trong ánh sáng mờ ảo như vậy nhưng có thể thấy ngoại hình của anh không chê vào đâu được. Chính vì có bệ đỡ này mà nụ cười thoải mái sau sự kinh ngạc ban đầu đã lùi xa, dễ khiến người ta buông lỏng cảnh giác, sinh ra hảo cảm.
Còn người ở sau hình như mới chỉ ngoài hai mươi, làn da ngăm đen, giọng điệu hợp với khuôn mặt của anh ta.
Thật ra dáng vẻ của anh ta cũng được, tiếc là thanh niên kia ở phía trước nên có vẻ hơi kém một chút.
“Yên tâm đi.” Người vừa tới vẫn còn vẻ mặt căng thẳng, giọng điệu lại rất chân thành, “Chúng tôi quả thật đều là người.”
“Cậu ấy tên Hạ Tá, gọi tôi Duke là được.”
Anh ta giới thiệu, sự căng thẳng trên gương mặt đến giờ mới có khuynh hướng giảm bớt, gãi đầu.
…. Trong lúc đang hơi yên tâm, Lâm Dữu lại có cảm giác nhạt nhẽo.
“Hai người thực sự là người à?” Cô hỏi.
Duke: “….”
Duke: “???”
Là ảo giác của anh ta sao, rõ ràng là một câu nghi vấn nhưng sao anh ta lại nghe thấy có chút tiếc nuối nhỉ?
“Không thì sao.”
Thanh niên tên Hạ Tá rất có hứng thú, hỏi ngược lại: “Chẳng lẽ còn lựa chọn nào khác sao?”
“Thật ra thì chúng ta vừa mới gặp nhau thôi.” Anh nói: “Nhưng trước mắt vẫn rất yên ổn, có thể chứng minh lẫn nhau bản thân không có ý xấu.”
Anh trai nhỏ bên cạnh nghiêm túc gật đầu phụ họa.
“Đương nhiên.” Hạ Tá tiếp tục cười nói: “Cô cũng có thể nghi ngờ chúng tôi là đồng phạm, thông đồng để lừa dối cô.”
Duke: “….”
Lần này anh ta không gật đầu nữa mà lắc đầu như trống bỏi, sợ cô gái vừa gặp thực sự nghi ngờ mình không đáng tin.
Đối phương lại nói ra khả năng này trước, cô không còn gì để nói thêm.
“Ừm….” Lâm Dữu lơ đãng đáp lại.
“Được rồi, tôi tin các anh.” Cô nói: “Vậy trước mắt các anh có phát hiện gì không?”
Nghe cô nói, Duke hơi sửng sốt, bất giác liếc nhìn Hạ Tá.
Hành động nhỏ này của anh ta lọt vào mắt Lâm Dữu, hai người họ rõ ràng đã trao đổi tin tức từ trước. Người kia cũng không hề giấu giếm, thoải mái nói.
“Không có, thời gian ngắn như vậy, bọn tôi vẫn chưa kịp điều tra.”
“Tuy nhiên…” Anh nói: “Tôi đã đến cổng trường.”
Lâm Dữu: “Cổng trường?”
Nụ cười của Hạ Tá nhanh chóng biến mất.
Anh gật đầu, “Từ trên lầu nhìn xuống bị sương mù ngăn cách, không dễ dàng đoán được.”
“Vì vậy hai chúng tôi đã bàn bạc, lên gân động não xem cái gọi là “bảy câu chuyện bí ẩn” là gì.” Duke nói thêm: “Chúng tôi định sẽ kiểm tra từng chút một.”
“Tôi nghĩ mấu chốt của sương mù có lẽ sẽ liên quan đến một trong số họ.” Hạ Tá nói.
Anh hỏi: “Sao nào, muốn hành động chung không?”
Lâm Dữu đánh giá hai người họ.
Cô không tin những gì người khác nói, nhưng —-
Lâm Dữu đột nhiên cười.
“Được.” Cô nói.